Chương 6 - Lãnh Cung Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mụ mụ tuy hạ giọng, song tiếng vẫn quá lớn, từng chữ rơi cả vào tai Tạ Gia Hòa.

Hắn cúi đầu, sống lưng quỳ thẳng tắp, hai tay xoắn chặt vạt áo.

Hai canh giờ sau, chân hắn đã tê dại, đi đứng cà nhắc.

Ta dứt khoát cõng hắn về.

Năm tuổi, thân thể chẳng nặng, song lại nặng nề bao nỗi u uất, đè nặng vai ta, chẳng nói một lời.

“Nghĩa tử, hôm nay ta nấu đường phèn, tối đến ta dẫn ngươi thổi đường nhân nhé.

Mẫu phi ngươi nói ngươi thích ăn thịt viên sư tử đỏ, ta đã làm sẵn, về hâm nóng là ăn được.

Còn có tôm xào tỏi, bánh bao thịt cua, bánh gạo sen mật ong. Dù chẳng ngon bằng tay nghề mẫu phi ngươi, chắc cũng chẳng đến nỗi nào.”

Tiểu oa nhi vẫn im, chỉ ôm chặt cổ ta.

Nguyệt quang kéo bóng ta và hắn thật dài, trên bóng in còn chồng thêm một tầng, như thể Tống Vân cũng cùng sánh vai.

Sắp đến cung môn, hắn mới rụt rè nói, vùi mặt nơi hõm vai ta:

“Chu Châu can nương, hôm nay con đã đánh người.”

Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Phụ hoàng phạt con, nói con là hài tử xấu. Còn ngươi thì sao, ngươi cũng sẽ mắng con ư?”

Ta bật cười: “Ta đâu rõ ngọn ngành, sao vô cớ mắng ngươi?

Ngươi kể xem, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay Thái phó khen con học hành tiến bộ, tặng con túi thơm thêu thỏ nhỏ.

Thất đệ muốn cướp, con không chịu. Lúc giằng co, con xô ngã hắn.”

Thanh âm hắn nhuốm vài phần ủ rũ:

“Phụ hoàng vừa lúc đi ngang, nói con là ca ca thì phải nhường đệ đệ, rồi quở phạt con.”

Tống Vân vốn là nữ nhân cực hộ ngắn, ta cũng vậy.

Ta đặt hắn xuống, phẫn phẫn nhổ nước bọt:

“Nghe hắn nói hươu vượn!

Cái gì mà ca ca phải nhường đệ đệ? Hoàng thúc của hắn từng muốn đoạt ngôi, phụ hoàng ngươi nào có nhường, còn thẳng tay giết chết.

Chỉ là hắn thiên vị mà thôi. Ta và mẫu phi ngươi đều cho rằng ngươi chẳng hề sai.”

Đôi mắt vốn âm trầm của Tạ Gia Hòa bỗng bừng sáng.

Đầu gối sưng vù, ta bôi thuốc cho hắn.

Hắn liền đặt túi thơm nhỏ vào tay ta:

“Chu Châu can nương, cái này tặng cho ngươi.

Ngươi từng nói, ngươi thích nhất là thỏ nhỏ.”

Hắn cười cong mắt, nâng túi thơm như trân bảo.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta chỉ còn một niệm:

—Đứa nhỏ tốt như thế này, nhất định phải có người thương yêu nó.

Hoàng đế thiên lệch, thì ta bù thêm cho hắn một phần, bù cho đủ tất thảy những thiếu sót.

“Đa tạ con, ta rất thích.”

Hắn nắm tay áo ta, nghiêm túc hứa:

“Sau này con sẽ cẩn trọng, không để can nương phải lo.”

Những ngày sau, trong cung có hai chuyện.

Một, Tạ Lẫm lại nạp thêm ba vị tài nhân, dung mạo đều phảng phất giống Tống Vân.

Hai, đến sinh nhật Tống Vân, Tạ Lẫm say rượu, bỗng đến thăm Tạ Gia Hòa.

Chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, rất lâu mới ôm vào lòng, chỉ thốt:

“Trẫm nhớ mẫu phi của ngươi.”

Việc này bị cung nhân thấy được, chẳng bao lâu lan truyền khắp hậu cung.

Không mấy ngày sau, Mạnh mụ mụ lặng lẽ kéo tay ta, hạ giọng thần thần bí bí:

“Ngươi có biết vì sao sinh mẫu của Lục hoàng tử bị hoàng thượng giam cấm không?”

Ta thật chẳng biết. Đã hỏi Tống Vân nhiều lần, nàng luôn né tránh.

“Mọi người đều truyền, nàng tư thông với người khác.”

9

Nghe xong lời mụ mụ, trong đầu ta chỉ vang một niệm:

Tỷ muội ngươi lợi hại thật, đội mũ xanh cho hoàng thượng, thế mà hắn vẫn nhớ mãi không quên.

【Ngươi không mắng ta sao?】

“Mắng ngươi làm gì? Bao dung của ta dành cho khuê mật rất cao.

Chỉ cần ngươi không một người mà yêu tám lần, thì dù một lần yêu tám người, ta cũng chẳng mắng.

Hơn nữa, ngươi đội mũ xanh cho hắn, đó là lỗi của ngươi ư? Nếu hắn đối tốt với ngươi, ngươi liệu có làm thế? Suy cho cùng, vẫn là hắn chẳng đủ tốt.”

Tống Vân ngập ngừng, cuối cùng chỉ gửi năm chữ:

【Ta tạ ơn ngươi.】

“Thế đối tượng tư thông là ai? Còn sống hay đã chết? Nếu còn, cho ta xem mặt mũi thế nào?”

【Địa phủ giờ đang điểm danh, ta bận lắm, nói sau.】

Nàng hốt hoảng bỏ đi, để ta tức đến nghiến răng.

Khoan, ta bao dung với nàng cũng phải có điều kiện, điều kiện là—ta cần có quyền biết chứ!

Dạo gần đây, tin đồn về nàng rộ khắp cung, rồi cũng lọt vào tai ta.

Nghe rằng, năm đó Tạ Lẫm say rượu, sủng hạnh cung phi khác.

Tống Vân vì thế nổi giận.

Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, sao có thể luôn nhún nhường? Bèn lạnh nàng một tháng.

Sau đó đến tìm, lại trong điện nàng lục ra được một bộ nam y và hai phong thư.

Tạ Lẫm giận dữ, hạ lệnh giam nàng, còn đem Tạ Gia Hòa cho Hiền phi nuôi.

Ta rốt cuộc hiểu, vì sao hắn đối với nàng như còn tình cảm, nhưng khi ai nhắc đến lại cực kỳ phản cảm.

Song lời đồn có chỗ không ổn.

Tống Vân khi “não tình ái” phát tác, yêu Tạ Lẫm đến cuồng si, sao chỉ một tháng đã thay lòng?

Trừ phi… đối phương tuấn mỹ vô song.

Chưa kịp tìm nàng hỏi cho ra lẽ, thái giám Triệu công công bỗng đến Phương Nghi cung.

Truyền chỉ: hoàng thượng triệu Lục hoàng tử.

Thấy mặt hắn bất thiện, ta không nhịn được hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hiền phi tố giác với hoàng thượng, nói Lục hoàng tử e rằng chẳng phải long chủng.

Hoàng thượng muốn thí huyết nghiệm thân.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)