Chương 9 - LÀNG ÂN ĐỨC, NÚI OAN HỒN
Anh cố gắng học tập, cuối cùng cũng rời khỏi ngôi làng.
Anh nghĩ rằng như vậy có thể thoát khỏi số phận, nhưng anh đã nhầm.
Tú Vân vẫn gả vào.
Trương Lâm Sinh không ngăn được Trương Phúc Sơn, anh cũng không dám ngăn cha mình.
Anh để mặc Tú Vân cho cha mình.
“Con à, những năm qua con đã trải qua những gì, mẹ ở bên kia đều thấy rõ. Mẹ không nên bỏ mặc con, mẹ có lỗi với con, cũng có lỗi với các cô gái ấy. Con… cũng có lỗi với họ.”
Huệ Cô vừa nói vừa rơi hai hàng máu lệ: “Mẹ nghĩ chỉ cần mẹ chết đi, Trương Phúc Sơn súc sinh đó sẽ không còn cách nào hành hạ mẹ nữa, mẹ sẽ được giải thoát, con cũng được giải thoát. Mẹ thật không ngờ, hắn lại hại cả những cô gái khác trong làng, khiến con trở nên… tất cả là do mẹ yếu đuối.”
Người làng lại thở dài cảm thán.
Giờ phút này, mọi người cuối cùng đã hiểu rõ toàn bộ sự thật.
Người đầu tiên bị Trương Phúc Sơn hãm hại là Liễu Nương. Trương Phúc Sơn căm ghét việc Liễu Nương gả cho Lưu Vượng, nên đã bày kế hãm hại Lưu Vượng. Sau đó, ông ta xúi giục dân làng xa lánh Liễu Nương, rồi thừa cơ chiếm đoạt cô.
Liễu Nương không chịu nổi sự nhục nhã, bị ông ta tra tấn đến chết, Trương Phúc Sơn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác trong làng.
Tiểu Thúy cùng vài cô gái khác đều bị Trương Phúc Sơn xâm hại, không chỉ vậy, ông ta còn không tha cho cả con dâu Tú Vân.
Còn Trương Lâm Sinh, tuy anh không trực tiếp giết ai, nhưng trưởng thành rồi vẫn bao che cho cha mình – Trương Phúc Sơn. Trương Lâm Sinh vừa là nạn nhân của gia đình này, vừa là kẻ đồng lõa gián tiếp với bi kịch của các cô gái.
Huệ Cô bay đến trước mặt Trương Lâm Sinh, đưa tay vuốt má con trai: “Đừng sợ, mẹ sẽ đưa con đi, kiếp sau mẹ con mình vẫn làm mẹ con, để mẹ chăm sóc con chu đáo.”
Trương Lâm Sinh ngất lịm.
20.
Thầy Tề ngăn Huệ Cô lại, cũng ngăn mấy cô gái khác.
Thầy Tề dường như rất sợ họ sẽ giết người ngay bây giờ: “Không được, thiên đạo luân hồi, mọi việc phải có nhân quả. Các cô bây giờ không được giết người, sẽ phá hỏng trận pháp của ta.”
Những cô gái không nghe lời thầy Tề khuyên, cũng không hiểu ông đang nói gì, lúc này trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ báo thù.
“Con gái ơi.” Mấy cụ già nghẹn ngào nhìn hồn phách con mình, “Hãy đầu thai, kiếp sau hãy được làm người tốt. Nếu kiếp sau ta còn gặp lại, cha mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với các con.”
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên khuôn mặt các cô gái, thầy Tề phẩy phất trần, mấy cô gái vừa khóc vừa chui trở lại quan tài của mình.
Thầy Tề mới thở phào: “Các cụ yên tâm, ba ngày sau ta sẽ khống chế được họ. Còn về hai cha con này…”
Trương Lâm Sinh bị dân làng đuổi khỏi làng, anh không xu dính túi, chẳng ai biết anh đi đâu, sống hay chết ra sao.
Thi thể của Trương Phúc Sơn bị mấy thanh niên quẳng vào bãi tha ma, ông ta bị người nhà của các cô gái bị hại đánh chết bằng gậy.
Trước lúc chết, ông vẫn còn hét lên: “Ta là người tốt, có ơn với làng này, các người không thể đối xử với ta thế này.”
Nghe nói thi thể ông thối rữa giữa núi rừng hoang vu, ngay cả chó hoang cũng không buồn ăn, cuối cùng mục nát tan biến ở chốn núi sâu này.
21.
Đến giờ Tý ngày thứ ba, tám cỗ quan tài đồng loạt vang lên tiếng than thảm.
Thầy Tề nở nụ cười quái dị: “Thành công rồi!”
“Các cô gái đã vào cửa ta, sống chết đều do ta định đoạt.”
Lúc này, từ sau một gốc cây to, hai tiểu đạo sĩ lén lút chui ra: “Sư phụ, ngài thật sự đã thành công rồi!”
“Sau này ngài muốn họ giết ai, họ sẽ phải giết người đó cho ngài.”
Hai tiểu đạo sĩ đồng thanh: “Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ. Sau này trong giới đạo thuật, ai còn dám đối đầu với ngài nữa.”
Lúc này các cô gái mới bừng tỉnh, thì ra thầy Tề làm phép không phải để siêu độ cho họ, cứu họ khỏi đau khổ, mà là muốn lợi dụng họ làm công cụ giết người.
Hồn phách Tú Vân là người đầu tiên phản kháng, nhưng bị thầy Tề quất một roi vào đầu, máu chảy đầm đìa, cô còn cảm nhận được cơn đau.
“Thấy chưa, bây giờ các cô sống không được, chết cũng không xong. Nghe lời ta, làm ma cũng có ta che chở. Không nghe lời…”
Thầy Tề giơ phất trần, miệng đọc một đạo bùa, mấy cô gái kêu thảm thiết: “Dừng lại, đừng niệm nữa!”
Thầy Tề rất hài lòng.
Chuyến này thu hoạch quá lớn, ông ta mang theo hồn phách các cô gái, từ đây có thể mặc sức làm càn.