Chương 2 - Lần Thứ Tám Cứu Rỗi Tình Yêu
Tôi gần như phát điên, vừa giơ tờ kết quả vừa khóc không ngừng:
“Thế này vẫn chưa đủ sao?! Anh không mong chờ con của chúng ta à?! Tờ giấy đó rốt cuộc ghi gì? Cho dù là lời nguyền thì sao? Có em ở đây! Có em ở đây mà! Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà!”
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác trống rỗng sắp tan biến trên người cậu bỗng vỡ vụn.
Cậu lao tới ôm chầm lấy tôi, xin lỗi hết lần này đến lần khác, cái ôm ấy siết chặt đến mức như muốn hòa tôi vào xương máu mình.
Nhưng ngày hôm sau, cậu vẫn từ tầng cao nhất lao xuống.
Tôi yêu cậu, cứu cậu, bao lần kéo cậu ra khỏi vực sâu.
Nhưng lần nào cậu cũng chọn nhảy xuống lại.
Tôi đã gắng gượng đến giờ, chống đỡ đến giờ.
Tất cả, đều vô ích.
“Renggg——”
Tiếng chuông tan học chói tai kéo tôi khỏi ký ức.
Tôi vẫn ngây người, tầm mắt nhòe đi.
“Bộp!”
Một bàn tay đập mạnh xuống bàn tôi, rung đến mức hộp bút cũng bật lên.
Bóng tối bao trùm.
Tôi ngẩng đầu, thấy Tạ Thế Minh.
Hắn một tay đút túi quần, người hơi cúi xuống, nhìn tôi từ trên cao.
Cổ áo đồng phục mở hai khuy, lộ ra đường xương quai xanh sắc nét.
Tóc hắn hơi dài, những sợi đen rũ xuống gần như che cả mắt.
“Này, Cố Cưu.”
Hắn lên tiếng, giọng lười nhác nhưng vương chút ngang tàng:
“Cái chuyện mày nói trước giờ học, ‘đưa tao đi’ ấy, là có ý gì?”
Tạ Thế Minh dừng một chút, khóe môi nhếch lên, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ:
“Đừng nói với tao là… mày thích tao nhé?”
3
Tạ Thế Minh lập tức bật cười lớn:
“Muốn dùng chiêu này để thu hút sự chú ý của tôi à? Cũng độc đáo đấy, suýt nữa tôi tin rồi, nhưng mà diễn thì đúng là…”
“Ừ.”
Tôi nói.
Tiếng cười trong cổ họng Tạ Thế Minh bỗng nghẹn lại thành một tiếng ho khan.
Cơ thể hắn, vốn đang chống lên bàn, cũng thẳng dậy.
“Khụ! Mày… mày ‘ừ’ cái gì?”
Ánh mắt tôi không hề dịch chuyển.
Ừ, tôi bỏ cuộc rồi.
Tôi không muốn cứu rỗi Tạ Bình nữa.
Tôi chỉ muốn thoát khỏi vòng lặp bất tận này.
“Nếu tôi nói là tôi thích cậu, vậy sau này cậu có thể giết tôi không?”
“…”
Tạ Thế Minh sững sờ.
Hắn mấp máy môi nhưng không thốt ra được âm thanh nào.
Vài giây sau, một mảng đỏ từ cổ hắn lan lên, chạy thẳng đến vành tai rồi bừng cả gương mặt.
Trong lớp im phăng phắc, ai nấy đều trố mắt, vừa kinh ngạc vừa háo hức hóng chuyện.
Chỉ có hàng ghế cuối vang lên tiếng bàn ghế dịch nhẹ.
Ở đó, Tạ Bình vốn chỉ cúi đầu, giờ cả khuôn mặt vùi hẳn vào khuỷu tay.
Đồng phục trên người đã khô được một nửa, cơ lưng khẽ nổi lên vì siết chặt.
“Cậu…”
Phía bên này, Tạ Thế Minh lùi nửa bước, kéo giãn khoảng cách.
Rồi cuối cùng cũng tìm lại được giọng mình, nhưng âm lượng lại lớn và run rẩy:
“Mẹ kiếp, đầu mày bị gì à! Mới tí tuổi mà suốt ngày đem cái chết ra nói! Mày tưởng thế là ngầu chắc? Ngây thơ quá cũng phải có giới hạn chứ!”
Thằng bạn bên cạnh chắc chưa từng thấy hắn chật vật thế này, “phụt” cười thành tiếng.
Tạ Thế Minh lập tức như con mèo bị giẫm đuôi, đá mạnh vào ống chân cậu bạn.
“Cười cái con mẹ mày! Câm miệng!”
Giọng hắn lộ rõ sự mất mặt và cáu kỉnh.
Còn tôi, nhìn thiếu niên trước mặt đang ầm ĩ, trong đầu lại hiện lên một khung cảnh khác.
Nhiều năm sau, cũng vào một buổi chiều.
Tạ Thế Minh trưởng thành bị hai người đàn ông mặc đồng phục áp giải từ một tòa chung cư ra ngoài.
Tay hắn bị còng ngược ra sau, trên đó vẫn dính máu đã sẫm màu.
Người qua đường xì xào, miệng chỉ nói ba chữ:
“Kẻ giết người.”
Lần cuối cùng tôi gặp hắn, là khi hắn ngồi trong xe cảnh sát, cách tấm kính nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch.
“… Này! Mày đang nghĩ gì thế?”
Giọng Tạ Thế Minh hiện tại kéo tôi về thực tại.
Hắn đưa một ngón tay chọc vào trán tôi.
Động tác tưởng như mạnh mẽ nhưng lực chạm lại rất nhẹ.
“Mày đang giở trò gì thế? Tỏ tình mà kiểu này à?”
Hắn thu tay lại, bực bội vò tóc mình, làm cho mái tóc rối bời hơn nữa.
“Nói gì đi chứ!”
Đúng lúc này, cuối lớp vang lên tiếng kéo ghế ken két.
Tiếp đó là tiếng “rầm” khi chân ghế va xuống sàn.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy Tạ Bình đứng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, một tay còn giữ tư thế đẩy bàn.
Chiếc ghế phía sau cậu đã lật ngửa, bốn chân chổng lên trời.
Chạm phải ánh nhìn của tôi, Tạ Bình khựng lại, giống như con chó bị đá một cú.
Rồi cậu luống cuống cúi xuống, động tác vụng về dựng ghế dậy.
Suốt quá trình, đầu cậu vẫn cúi, tóc đen rũ xuống che kín gương mặt.
Xong xuôi, Tạ Bình không nhìn ai, quay lưng bước nhanh ra khỏi lớp.
“…”
Thấy vậy, sắc đỏ trên mặt Tạ Thế Minh cũng tan dần.
Hắn lạnh lùng dõi theo bóng lưng vội vã rời đi của Tạ Bình, buông hai chữ:
“Đồ quái.”