Chương 3 - Lần Quay Về Định Mệnh
"Không được ."
Tôi từ chối rất dứt khoát.
"Con!"
Mẹ tôi tức nghiến răng ken két, nửa ngày không nói .
Trong ống nghe thoáng nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ.
Tiếp theo, giọng bà lại vang lên: "Đặng Oanh, con nghe mẹ nói đây, bây giờ lập tức ngay lập tức quay đầu về đây! Không thì mẹ c.h.ế.t cho con xem!"
Lại là dọa c.h.ế.t quen thuộc.
Bà nghĩ tôi vẫn là Đặng Oanh bị hiếu thảo trói buộc chân tay, bị bà tùy ý nắm bắt, không thể phản kháng.
Tiếc thay , tôi không còn như vậy .
Vì vậy tôi vô cùng lạnh nhạt biểu thị: "Mẹ tùy ý."
"Con nói cái gì?"
"Con nói , mẹ mà muốn c.h.ế.t thì con không ngăn cản."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ non xanh nước biếc, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói về người không quan trọng: " Nhưng con nhắc mẹ , bây giờ con sắp đến trường rồi , xa mẹ lắm. Mẹ mà thực sự có chuyện gì, còn không có người kịp thời gọi xe cứu thương cho mẹ ."
"Mạng là của mình , mẹ muốn làm loạn, con không quan tâm, xin mẹ tùy ý."
Mẹ tôi nhất thời câm nín, không nói được lời nào.
Tôi mỉm cười , lặng lẽ cười lạnh.
Quả nhiên, người lúc nào cũng la hét muốn c.h.ế.t muốn sống, thực ra là người sợ c.h.ế.t nhất.
Bà chỉ là dựa vào tôi lo lắng cho bà, sợ bà có chuyện, nên mới dám làm càn như vậy .
Nhưng một khi tôi không quan tâm sống c.h.ế.t của bà, bà liền hoảng loạn.
Buồn cười thật, tình yêu của tôi dành cho bà, lại trở thành thủ đoạn để bà uy h.i.ế.p tôi .
Sự im lặng lan tỏa giữa hai chúng tôi .
Ngay khi tôi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi này , mẹ tôi như đột nhiên thông suốt:
"Con không nghe lời thế này , đừng nghĩ mẹ sẽ đóng học phí cho con! Con có bản lĩnh thì đừng tìm mẹ xin tiền, lúc đó có c.h.ế.t đói cũng là đáng đời!"
Nghe thế, tôi cười .
"Việc này không cần mẹ lo, con có tiền, đóng học phí thừa sức."
"Con lấy đâu ra ..."
Mẹ tôi chợt nhớ ra , kích động đến nỗi trực tiếp vỡ giọng: "Con lấy tiền mua vòng vàng cho mẹ đóng học phí rồi ? Đặng Oanh, đồ vong ân bội nghĩa!"
"Chỉ là nuốt lời thôi, giống như mẹ lúc trước hứa với con, chỉ cần con học hành chăm chỉ, sẽ không can thiệp lựa chọn của con, nhưng sau đó lại liên tục chỉ tay năm ngón vào chuyện của con."
"Con chỉ làm việc tương tự như mẹ thôi, sao mẹ lại không chịu nổi rồi ?"
Đối mặt với chất vấn của tôi , mẹ tôi không chút áy náy.
Như mọi khi, ngay thẳng hùng hồn: "Mẹ là mẹ con, mẹ ăn muối còn nhiều hơn đường con đi , mẹ có thể hại con sao !"
"Ồ, vậy à ?"
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, nghiêm túc nói vào ống nghe : "Vậy sau này mẹ nấu ăn bớt bỏ muối lại , không tốt cho sức khỏe."
Nói xong lập tức cúp máy.
Gọi lại đều không nghe .
Tôi đâu phải kẻ thích bị hành hạ, đợi bị c.h.ử.i sao ?
5
Không phải máy bay không đủ tiền ngồi , mà là cảnh dọc đường tàu hỏa đẹp hơn.
Mười mấy giờ lăn lộn chòng chành, cuối cùng, tôi đứng trước cổng trường đại học.
Nhìn cánh cổng hùng vĩ khí phái đó, mắt tôi không chỉ đỏ lên.
Hàng trăm cây số đường xa, tôi dùng hai đời người , cuối cùng cũng đi đến.
Chị khóa trên đón tân sinh biết tôi một mình đến nhập học, rất nhiệt tình dẫn tôi đi làm các thủ tục, lại tự mình đưa tôi đến ký túc xá.
"Có gì không hiểu, liên lạc qua Wechat nhé."
Chị lắc lắc điện thoại, mỉm cười rời đi .
Mấy bạn cùng phòng ký túc xá đều rất hòa khí thân thiện, chẳng mấy chốc chúng tôi đã hòa nhập làm một.
Làm quen với môi trường xung quanh, tôi lập tức tìm mấy việc làm thêm, xếp kín thời gian ngoài giờ học.
Dù sao số tiền trong tay tôi chỉ duy trì được một thời gian, không nghĩ cách kiếm tiền, chỉ có thể ngồi ăn không .
Đối với việc tôi kiếm tiền liều mạng như vậy , bạn cùng phòng Tôn Khiêm cảm thấy rất kinh ngạc.
Đùa hỏi tôi : "Sao thế, cậu đi học nhà không cho tiền à ?"
Tôi gật đầu: "Mẹ tôi muốn tôi học sư phạm, tôi không chịu, lén chạy ra . Học phí sinh hoạt phí đều là tiền tôi đi làm thêm kỳ nghỉ, còn lại không nhiều."
Nghe vậy cả phòng lập tức yên lặng, mấy đôi mắt chằm chằm nhìn tôi .
Tôn Khiêm người hỏi chuyện lúc đầu mặt mũi ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.
Mãi sau mới nặn ra một câu: "Xin, xin lỗi ..."
"Có gì đâu ."
Tôi không để bụng vẫy tay, với cô ấy chớp chớp mắt: " Nhưng mà, lần sau tớ về muộn, có thể để cửa cho tớ không ?"
Lần trước đồng nghiệp ca đến muộn một tiếng, lúc tôi về, mọi người đều lên giường ngủ rồi .
Gõ cửa, mãi sau mới có người ra mở, sắc mặt không được tốt .
Tôi biết là lỗi của tôi , liên tục xin lỗi .
Giờ nhắc đến chuyện này , họ lại càng thêm áy náy.
Lập tức biểu thị: "Sau này cậu về muộn thế nào cũng không sao !"
Tôi một chắp tay: "Cảm ơn cậu ."
Đều là tuổi mười tám đôi mươi, chính là thời cơ tốt của tuổi trẻ.
Không có mưu mô hiểm độc, sự chân thành của nhau trong sáng rõ ràng.
Tôi rất biết ơn, gặp được những người bạn thẳng thắn nhiệt tình như vậy .
6
Nhờ làm thêm điên cuồng, gần cuối học kỳ, tôi kiểm tra số tiền tiết kiệm, phát hiện thực sự tích cóp được một ít tiền.
Dựa vào ký ức kiếp trước , tôi làm một số đầu tư ngắn hạn.
Theo thu nhập ước tính, vấn đề học phí được giải quyết.
Không cần lo lắng về tiền bạc, tôi bắt đầu suy nghĩ một việc khác:
Tôi đăng ký một lớp võ tự vệ.
Không cầu có thể luyện tập giỏi đến mức nào, nhưng nhất định phải có khả năng tự vệ.
Cảnh bị tên khốn bạo hành gia đình năm xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí, nửa đêm mơ về vẫn thường giật mình tỉnh dậy, tưởng mình vẫn ở trong vũng lầy không thể thoát thân .
Không thể không thừa nhận, thể lực nam nữ có sự chênh lệch, nếu tôi không thay đổi, một khi có chuyện gì xảy ra , tôi chính là con cừu non chờ bị g.i.ế.c, không có chỗ để phản kháng.
Mà tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng bó tay nữa.
Đêm giao thừa, muôn nhà đèn sáng.
Tôi ngồi trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ, trên trời pháo hoa rực rỡ.