Chương 2 - Lần Nữa Gặp Lại Ngày Xưa
2
Hôm đó, căn nhà tranh nát nẻ của tôi chật ních bà con tới chúc mừng.
Bà nội vui đến mức vừa lau nước mắt vừa bảo tôi lần lượt quỳ lạy cảm tạ các bậc trưởng bối trong làng.
“Ngày xưa nếu không có các thím, các chị dâu thỉnh thoảng cho cháu ăn thêm bữa, chỉ dựa vào cháo loãng với bột mì thì nó đã chết đói lâu rồi.”
“Rồi các bác, các chú, ai mà chưa từng cho nhà mình vay gạo mượn tiền?”
“Ân tình này, cháu tuyệt đối không được quên.”
Tôi nghe mà trong lòng tràn ngập biết ơn, vội vã quỳ lạy cảm tạ từng người một.
Tôi thề rằng, sau này thành tài, nhất định sẽ báo đáp quê hương.
Ông trưởng thôn già nua chỉ cười bảo:
“Cháu có thể làm tấm gương cho lũ trẻ trong làng noi theo, thế là đủ rồi.”
“Đừng để làng mình trở thành gánh nặng, cháu cứ yên tâm bay cao bay xa.”
Bà nội mừng rơi nước mắt, liên tục lẩm bẩm rằng:
“Thế này là xứng đáng với ba cháu rồi… Xứng đáng với dòng họ nhà ta rồi… Bà chết cũng nhắm mắt được rồi…”
Nhưng tôi thì nghĩ khác.
Tôi chỉ cần sống sao cho xứng đáng với bà nội đã nuôi tôi khôn lớn là đủ.
Tôi muốn tặng bà một chiếc gậy thật tốt.
Tôi muốn bà mỗi ngày được ăn cơm trắng, uống canh thịt.
Bà nuôi tôi khôn lớn.
Tôi sẽ phụng dưỡng bà lúc tuổi già.
Thế nhưng rất nhanh thôi, tất cả kỳ vọng đẹp đẽ về tương lai ấy…
Đều tan thành mây khói vào ngày Lưu Như Yên dẫn cảnh sát ập vào nhà, chỉ thẳng vào tôi tố cáo!
“Chính hắn!”
“Ngày thi đại học, hắn giở trò đồi bại với tôi, còn cướp hết giấy tờ dự thi của tôi!”
“Hắn ghen tị với thành tích của tôi, cố ý hại tôi trễ giờ thi, muốn hủy hoại tôi!”
“Cho dù tôi có bị bôi nhọ, gả cũng không ai thèm lấy, đời này coi như bị hủy hoại, tôi cũng phải khiến tên lưu manh này chịu trừng phạt!”
Chỉ mấy lời tố cáo vừa khóc vừa gào đó thôi,Ngay trước mặt bao nhiêu bà con trong làng,
Đã gây ra một trận chấn động kinh hoàng!
Tôi như bị sét đánh trúng, đến khi kịp phản ứng lại muốn phân bua thì đã muộn.
Cô ta lấy ra món đồ cá nhân “lúc tôi gây tội” làm bằng chứng, kèm thêm một câu:
“Làm sao tôi có thể lấy danh tiết và tương lai cả đời mình ra để vu oan cho anh?”
Một chiêu đánh gục tôi hoàn toàn.
Trong lúc tôi bị đưa đi điều tra,Cô ta rêu rao khắp nơi chuyện mình bị tôi “giở trò đồi bại”, còn dẫn cả gia đình lên huyện quỳ trước cổng cơ quan đòi “công lý”.
Không chỉ thế, họ còn gửi thư, điện báo cho trường đại học đã nhận tôi, tố cáo “hành vi xấu xa” của tôi.
Thậm chí, không biết cô ta đã dùng cách gì mà còn thuyết phục được phóng viên báo chí, đăng hẳn một bài báo, chính thức “kết tội” tôi trên mặt báo.
Rất nhanh, tôi bị trường đại học gạch tên, hủy bỏ tư cách trúng tuyển, trở thành tên lưu manh ai cũng căm ghét trong huyện.
Trước cửa nhà tôi, ngày nào cũng có bọn trẻ con hắt nước tiểu, ném phân.
Chúng chửi bà nội tôi là “tàn dư phong kiến chân bó”, “mụ già độc ác”, “đáng chết sớm cho khuất mắt”.
Ngay cả mẹ tôi — người đã bỏ nhà về thành phố — cũng bị dựng chuyện là “gái lầu xanh bảo bà trở về thành phố để hành nghề đê tiện.
Tôi tận mắt chứng kiến mọi thứ.
Sắp bị kết tội chính thức.
Bà nội tôi, với cơ thể gầy gò run rẩy, bước ra khỏi nhà.
Bà dùng dao lam rạch cổ tay, run rẩy tìm một người trong làng biết chữ, nhờ ông ấy viết hộ đơn kêu oan bằng chính máu của mình.
Bà lê từng bước nhỏ,Dùng đôi chân dị dạng, mỗi bước đi như dao cắt, lết suốt một đêm dài hơn chục dặm đường núi, đến được huyện thành.
Sau đó, bà quỳ giữa đường lớn,Lê gối, gào khóc kể oan tình, từ khu phố sầm uất cho đến tận cổng đồn cảnh sát.
Thu hút đám đông xôn xao vây xem.
Từ sáng đến tối, đôi bàn tay gầy gò đầy chai sần, nhăn nheo như cành củi khô ấy,
Vẫn giơ cao bức huyết thư, chưa một lần buông xuống cho đến khi sức cùng lực kiệt ngất lịm.
Người xem càng lúc càng đông.
Chuyện rùm beng, ồn ào khắp nơi.
Nhờ những vết thương đẫm máu trên hai đầu gối bà và những giọt lệ máu ấy,Cuối cùng cũng lay chuyển được dư luận đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
Lãnh đạo cấp cao bị kinh động, lập tức hạ lệnh điều tra lại.
Cảnh sát tiến hành nhiều cuộc thẩm vấn với Lưu Như Yên.
Cuối cùng, do không có chứng cứ thực tế, cộng thêm lời khai của cô ta trước sau mâu thuẫn,Tôi được trả lại tự do.
Nhưng khi tôi trở về làng,Đập vào mắt tôi chỉ là cảnh tượng căn nhà hóa thành tro bụi,Và di thể cháy đen như than của bà nội.
Người trong thôn kể lại,Hôm qua có hỏa hoạn.
Bà nội vì chân đau, hành động chậm chạp, nên không kịp chạy ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt,Tôi mất trắng — mất cả tương lai, mất cả gia đình.
Tôi hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó,Tin đồn về việc tôi “giở trò lưu manh” vẫn tiếp tục lan truyền.
Tôi không còn cách nào, phải rời bỏ quê hương,Lang bạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt bằng nghề nhặt ve chai.
Mười mấy năm sống kiếp lưu lạc,Tinh thần tôi ngày một kiệt quệ,Cảm thấy cuộc đời ngày càng vô vị, chán chường.
Ý nghĩ kết thúc cuộc đời cứ lớn dần trong đầu.
Một ngày nọ, tôi quay trở về quê.
Muốn tự đào cho mình một cái hố,Chết bên cạnh bà nội.
Đào suốt đến nửa đêm, hố vừa xong, tôi cũng vừa mới nằm xuống.
Bỗng nghe thấy tiếng một gã đàn ông say xỉn lảo đảo bước tới trước mộ bà nội, tiểu tiện bừa bãi, vừa lẩm bẩm:
“Con mụ già khọm, năm xưa tao đã dám thiêu sống mày, thì giờ tao cũng chẳng sợ mày!”
“Còn dám mò vào mộng tao hả? Tao sẽ đái lên mộ mày mỗi ngày, cho mày chết đuối trong nước tiểu!”
Tôi như bị sét đánh.
Lập tức bật dậy khỏi hố, rút con dao định dùng để tự vẫn, ép hắn khai ra sự thật.
Gã đó chính là Lưu Đại Long — anh trai của Lưu Như Yên.
Từ miệng hắn, tôi biết được sự thật:
Năm xưa, căn nhà của tôi bốc cháy không phải là tai nạn.
Mà là do Lưu Như Yên,Dẫn theo cha mẹ và anh em mình,Lén lút châm lửa thiêu lúc nửa đêm!
Chỉ vì muốn ngăn bà nội tiếp tục ra ngoài cầu xin cho tôi minh oan!
Hai mắt tôi đỏ ngầu,Căm hận bùng lên, thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Tôi đâm chết Lưu Đại Long ngay tại chỗ,Rồi xông thẳng vào nhà họ Lưu — giờ đã sửa sang thành biệt thự hai tầng.
Đúng lúc…
Lúc ấy, Lưu Như Yên, kẻ đeo đầy vàng bạc, mặt mày hớn hở đắc ý, cũng đang có mặt.