Chương 11 - Lần Nữa Gặp Lại Ngày Xưa

Tôn Kỷ Lễ muốn giữ được địa vị, muốn tương lai thừa kế gia sản, thì buộc phải vượt trội hơn tất cả những đứa con khác.

Ông già từng tuyên bố.

Chỉ cần Tôn Kỷ Lễ đạt được thành tích xuất sắc, khiến ông ta nở mày nở mặt.

Gia sản sau này, toàn bộ sẽ thuộc về hắn.

Nhưng tiếc thay.

Người đứng đầu toàn trường.

Lại là tôi.

“Chỉ cần cậu còn đó, tôi vĩnh viễn không thể trở thành đứa con xuất sắc nhất, không thể thừa kế toàn bộ tài sản.”

Tôn Kỷ Lễ cười khẩy.

Nói rất thản nhiên.

Trong mắt không hề có chút ăn năn vì đã hãm hại tôi.

Tôi cũng cười.

Một kẻ cặn bã chẳng còn chút giới hạn đạo đức nào.

Không đáng để tức giận.

Huống chi.

“Tuy anh đã thi đậu cao đẳng, nhưng cũng đã bị nhà trường đuổi học rồi.”

Sắc mặt Tôn Kỷ Lễ không thay đổi.

“Chỉ là cái cao đẳng thôi mà, tôi không để tâm. Cho dù có phạm tội, không làm đứa con xuất sắc nhất, thì tài sản tôi vẫn có thể…”

Tôi cắt lời hắn, thả ra quả bom:

“Nhưng cha anh sắp vào tù ngồi với anh rồi.”

“Buôn lậu, trục lợi từ vật tư quốc gia, ông ta dính án rồi.”

Tôi chỉ tay vào mình.

“Là tôi tố cáo đấy.”

Dù sao tôi cũng từng sống thêm hơn mười năm trên dòng thời gian này.

Hơn mười năm sau, cái tên “Tôn Bách Vạn” đã thành “Tôn Thập Ức”.

Nổi tiếng đến mức, dù tôi lưu lạc tận tỉnh khác cũng nghe danh.

Lúc đó, có rất nhiều lời đồn về ông ta.

Một trong số đó.

Chính là việc phát tài bằng những con đường mờ ám.

Nhân đợt thanh trừng nghiêm khắc này, tôi liều lĩnh tố cáo thử.

Không ngờ.

Lại trúng thật.

“Tài sản anh đừng mơ nữa, toàn bộ sẽ bị tịch thu.”

“Bây giờ cha anh không còn là Tôn Bách Vạn.”

“Giờ ông ta được gọi là Tôn Thập Tam.”

“Chỉ còn lại mười ba đứa con riêng, ngoài ra chẳng còn gì.”

“Chúc mừng nhé, tương lai anh chỉ có thể thừa kế mười hai đứa em trai cùng cha khác mẹ thôi.”

Nhìn Tôn Kỷ Lễ gào thét phẫn nộ, bị lính gác đè xuống bàn, giãy giụa tuyệt vọng.

Tôi mỉm cười quay lưng rời đi.

Là kẻ đầu sỏ thực sự gây ra tất cả.

Hai kiếp.

Tôi chỉ báo thù hắn một lần.

Tôn súc sinh.

Vậy coi như còn nhẹ tay với anh đấy.

Để anh ta sống cả đời trong cảnh nghèo túng, tàn lụi.

Chính là hình phạt tôi dành cho hắn.

12

Hậu ký.

Lần nữa nghe tin về Tôn Kỷ Lễ.

Là vào ngày hắn bị tuyên án tử hình.

Sau khi ra tù, hắn cưới Lưu Như Yên, làm rể ở nhà vợ.

Cũng hết cách rồi, nhà họ Tôn phá sản hoàn toàn.

Hắn ta trắng tay, chẳng còn gì cả.

Nhà họ Lưu dù sao ở thị trấn Bàn Kiều vẫn còn một căn nhà cũ.

Ừm, nhà họ Lưu mất đi nguồn tiền từ Tôn Kỷ Lễ, sau này cũng xám mặt dọn về quê.

Dù chẳng được bà con hàng xóm ưa gì.

Nhưng mặt dày, thì cũng coi như cắm rễ tồn tại được.

Tôn Kỷ Lễ làm rể, tất nhiên cũng phải theo về.

Chỉ là nghe nói, ngày tháng của hắn chẳng khá gì.

Gặp ai trong làng, ai cũng khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt.

Không còn tiền.

Nhà họ Lưu đối xử với hắn cực kỳ khó coi.

Suốt ngày chửi bới hắn ngu dốt, đổ hết thua thiệt lên đầu hắn.

Lưu Như Yên cũng mất sạch kiên nhẫn với hắn.

Mở miệng ra là mắng hắn là đồ ăn hại, đồ xui xẻo.

Tôn Kỷ Lễ bị giày vò đến nỗi tâm thần suy sụp.

Một đêm nọ.

Hắn phóng hỏa đốt trụi cả nhà họ Lưu.

Biến tất cả thành tro bụi.

Sau đó bị bắt giam, nhanh chóng bị tuyên án tử hình và lập tức thi hành.

Khi đó, tôi đã tốt nghiệp đại học từ lâu.

Dựa vào hơn mười năm ký ức sống trước dòng thời gian này.

Tôi đã dựng nên sự nghiệp, kiếm được cả gia tài.

Bà nội tôi đã thay gậy mới.

Lắp cả răng giả.

Không chỉ ăn được cơm trắng, uống được canh thịt mỗi ngày.

Mà còn có thể nhai được cả miếng thịt to.

Tôi còn cõng bà đi Bắc Kinh xem lễ thượng cờ ở Thiên An Môn, viếng thăm lãnh tụ.

Giờ đây, mỗi ngày bà đều vui vẻ, sức khỏe ngày càng tốt hơn.

Không còn nhắc đến chuyện bắt tôi phải tìm về người mẹ năm xưa nữa.

“Bà già này phải hưởng phúc thêm vài năm nữa, còn cái con mẹ vô lương tâm của mày, sau này mà dám vác mặt tới tìm, bà chửi cho không kịp ngóc đầu.”

Tôi bật cười đáp:

“Được ạ, bà cố sống tới trăm hai mươi tuổi nhé.”

Còn về làng quê.

Tôi chưa bao giờ dám quên.

Sau khi kiếm được tiền.

Tôi sửa đường cho làng.

Xây dựng nhà máy gần đó, thuê bà con trong làng, trả lương cao.

Tôi còn xây một ngôi trường ngay trong làng, bao hết học phí cho tất cả lũ trẻ.

Chẳng vì gì khác.

Có ơn thì phải trả.

Cả đời này.

Không còn gì hối tiếc.