Chương 5 - Lần Đầu Thầy Giáo Không Dạy Mà Phạt

Đúng là đàn ông đều như nhau, toàn lừa người ta!

“Không làm được à?”

Tôi không biết từ lúc nào, anh ấy đã đứng ngay sau lưng tôi.

Tôi thành thật lắc đầu.

Đương nhiên là không làm được, câu cuối cùng là bài lập trình, tôi còn chẳng đọc hiểu nổi.

Anh ấy hơi cúi xuống, cầm bút từ tay tôi, viết lên sách bài tập, phân tích từng câu một.

Buồn cười thật, tôi chẳng nghe được gì cả!

Bởi vì góc nghiêng của anh ấy đẹp muốn chết!

Một mùi hương không thuộc về tôi cứ len lỏi vào mũi, thoang thoảng, sạch sẽ, cực kỳ dễ chịu.

Tôi lén lút hít thêm vài lần.

Tư thế này thực sự khiến người ta dễ suy nghĩ lung tung.

Tôi nghi ngờ anh ấy đang cố tình quyến rũ tôi.

“Nghe hiểu chưa?”

Tôi dám trả lời không? Tôi không dám.

Hoàn toàn không nghe được gì…

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Vi cứu tôi.

“Lăng Lăng, anh phải đi rồi, đưa anh một đoạn được không?”

Tôi cáu kỉnh, “Không đi! Tôi sắp bị vắt kiệt sức rồi đây!”

Giả Du Sâm dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi.

“Đừng gõ nữa! Gõ nhiều sẽ ngu đó!”

Đầu dây bên kia, Lâm Vi hét lên, “Bên cạnh em là Giả Du Sâm đúng không?!”

Giả Du Sâm cầm lấy điện thoại, bình thản đáp, “Là tôi.”

“Anh biết ngay mà! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có bắt nạt cháu gái tôi!” Giọng Lâm Vi thấp xuống, nhưng chắc chắn anh ấy không ngờ tôi đã bật loa ngoài. “Cậu làm gì mà vắt kiệt sức nó thế?!”

Giả Du Sâm liếc nhìn tôi, dùng ngón tay chỉ vào quyển giáo trình, ra hiệu cho tôi tiếp tục viết bài, “Chẳng làm gì cả.”

“Nhớ nhẹ nhàng chút đấy! Nó solo hai mươi năm rồi, cậu là người đầu tiên!”

Tôi ???

“Lâm Vi, anh đi chỗ khác chơi giùm tôi!”

Tôi giật lấy điện thoại, ấn nút cúp máy.

Không biết có phải tôi nhạy cảm không, nhưng tôi cảm giác sắc mặt của Giả Du Sâm trầm xuống.

Có vẻ anh ấy không thích người khác đùa cợt như vậy.

Tâm trạng tôi cũng chùng xuống theo.

Xem ra, anh ấy không có ý với tôi rồi.

Trái tim tan vỡ.

11

Chủ nhật.

Con người Giả Du Sâm đúng là kiểu “lúc chăm lúc lười.”

Mới dạy tôi một buổi mà hôm nay đã không thấy đâu nữa.

Hừ.

Tôi bước lên con đường đến quán bar.

Cô bạn thân thấy tôi đến liền phàn nàn, “Cô ơi, cuối cùng cô cũng rảnh hả?”

Tôi đặt cây guitar xuống, “Dạo này bận.”

“Bận gì?”

“Bận đàn ông.”

Cô ấy hét lên như gà gáy, “Lăng Lăng, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi!”

Tôi bĩu môi, “Nhưng không theo đuổi được.”

Cô ấy hào hứng kéo tay tôi, liên tục truyền đạt kinh nghiệm, “Ôi trời, cô phải thế này này…”

Tôi hiểu, mà lại như không hiểu lắm.

Chưa kịp tiêu hóa hết, họ đã kéo tôi đi tập luyện.

Tôi, Lâm Lăng, ban ngày là sinh viên ngoan ngoãn đáng yêu, ban đêm là nữ hoàng nightclub (đùa thôi).

Thật ra chỉ là một cô gái nhỏ kiếm sống trong quán bar mà thôi.

Đêm, quán FX.

“Không thể rơi vào tình yêu, nói cũng chẳng ích gì, vậy thì làm ơn đừng nói nữa…”

Giọng tôi lớn, lại vừa hát vừa nhảy, không khí nhanh chóng nóng lên.

Sau đó… tôi bị đưa đi.

Cô bạn thân của tôi vừa bước xuống sân khấu đã bị người ta trêu ghẹo, tôi thì tính khí hổ báo, lập tức cầm chai bia lên… Cười chết mất, căn bản tôi không dám đập người, chỉ đập vào cạnh bàn thôi.

Đối phương sợ tái mét, báo cảnh sát luôn.

Tôi… Đây không phải cách chơi đúng quy tắc rồi!

“Ở đâu?”

“C Đại.”

Ông chú cảnh sát già liếc nhìn tôi, “Không nhìn ra đấy.”

Tôi cười ngơ ngác với ông ấy.

Cũng đúng thôi, tôi trang điểm mắt khói, mặc áo dây nhỏ phối với quần short siêu ngắn, trông đúng kiểu… nóng bỏng!

“Cô gái cay nóng, cô gái cay nóng, cô gái từ bé đã không sợ cay.“

Tôi thích phong cách này lắm, nhưng tiếc là không hợp với hình tượng thường ngày của tôi.

Ở trường, tôi lúc nào cũng là cô sinh viên ngoan ngoãn.

Ngay cả Lâm Vi cũng không biết tôi tối tối đi hát ở quán bar, toàn hát nhạc sôi động nữa chứ.

Chú cảnh sát đóng nắp bút, duỗi chân nói, “Gọi người đến đón cô đi.”

Tôi: ???

Tôi nước mắt ngắn dài, “Chú cảnh sát, nhà cháu cách đây mấy nghìn cây số, người nhà không đến được đâu! Cháu ở thành phố C này không người thân, mà quan trọng là… cháu đã trưởng thành rồi mà!”

Chú cảnh sát chẳng thèm để ý đến tôi.

Chủ yếu là vì trên người tôi toàn mùi rượu, chắc ông ấy nghĩ tôi đầu óc không tỉnh táo.

Nhưng cái mùi rượu đó là từ quần áo tôi, chứ không phải từ miệng tôi mà!

Tôi ủ rũ gọi điện cho Giả Du Sâm.

Không còn ai khác có thể cứu tôi lúc này. Giờ đã 12 giờ đêm, Tiểu Tiêu và mấy cô bạn ở ký túc xá chắc chắn không thể trốn ra được.

Bảo trèo tường? Ha, tường của trường giờ được gắn cả mảnh kính nhọn, trèo thế nào?

“Alô?” Giọng anh ấy mang chút khàn khàn của người vừa ngủ dậy.

Tôi cắn răng nói, “Thầy Giả, cứu em với!”

“Sao vậy?!” Đầu dây bên kia bỗng có tiếng động lớn.

“Em đang ở đồn cảnh sát trên đường Hằng Nhã, thầy có thể đến không…”

“Đợi tôi, tôi đến ngay.”

Khi anh ấy đến, tôi đang cười ngốc nghếch xem video hài.

Cánh cửa đồn cảnh sát bị anh ấy đẩy mạnh ra, trong tay cầm một chiếc áo khoác, ánh mắt đầy lo lắng tìm kiếm tôi.

Ban đầu, tôi định lập tức đứng dậy chào anh ấy, nhưng đột nhiên trong đầu nhớ ra mẹo của cô bạn thân.

Khi anh ấy đến gần, tôi ôm lấy cổ anh ấy, khóc lóc thảm thiết, “Em sợ quá huhu…”

Anh ấy có mùi thơm, một mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng.

Giả Du Sâm khựng lại, một lúc sau mới nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Chú cảnh sát nhìn thấy, không nể nang gì mà vạch trần tôi, “Cô gái này đúng là hai mặt nhỉ. Vừa nãy còn cười tươi như hoa, bây giờ bạn trai đến thì giả vờ đáng thương, chúng tôi có bắt nạt cô đâu, thôi, về đi.”

Tôi…

Khóc vô ích rồi.

Tôi xấu hổ buông tay ra.

Ánh mắt của Giả Du Sâm đầy ý cười, tôi…

Muốn khóc thêm lần nữa, các bạn ạ. Tôi tính toán trăm bề, không ngờ lại có một chú cảnh sát thích phá game thế này.

Giả Du Sâm xoa xoa đầu tôi, rồi đưa cho tôi một gói khăn giấy.

Tôi lau nước mắt, trời ơi, lớp trang điểm của tôi trôi hết rồi.

Tôi không dám tưởng tượng bây giờ mình trông như thế nào nữa.

Anh ấy khoác áo lên vai tôi, “Đi thôi.”

Tôi lẽo đẽo theo sau anh ấy ra khỏi đồn cảnh sát.

12

Trên xe taxi.

Giả Du Sâm hỏi tôi: “Làm sao mà ra nông nỗi này?”

Tôi kể hết mọi chuyện xảy ra tối nay cho anh ấy.

“Ồ, em hát ở quán bar à?”

Á, không phải! Trọng điểm sai rồi! Lẽ ra phải khen tôi dũng cảm, có trách nhiệm chứ?

Tôi gật đầu, anh ấy lại nói: “Sau này đừng hành động bốc đồng như vậy nữa. Có chuyện gì thì gọi cho tôi trước.”

Trời ơi! Các bạn ơi, mùa xuân của tôi đến rồi!

“Anh đã hứa với Lâm Vi sẽ trông chừng em cẩn thận.”

Tôi nghĩ nhiều quá rồi.

Tôi ngồi buồn bã nghịch ngón tay, giờ đây trông tôi như một đứa trẻ nhếch nhác không chịu lớn.

Lớp trang điểm đã trôi sạch, tôi chẳng muốn sống nữa.

“Em hôm nay trông rất đẹp, khác với mọi khi.”

Tôi ngẩng đầu lên, Giả Du Sâm đang nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai hình như hơi đỏ.

Ừm, tối nay ánh trăng thật đẹp.

Còn mặt tôi, đúng là đang nóng bừng.

Xuống xe, Giả Du Sâm đề nghị đưa tôi đến khách sạn nghỉ.

Tôi quyết định không giả vờ nữa.

“Em không muốn ở khách sạn.” Tôi kéo góc áo của anh ấy, vẻ mặt đáng thương, “Em sợ.”

Anh ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, dính dính, khó chịu.

Trái tim tôi như chìm dần xuống.

Tôi chán nản buông lời, “Thôi được, để em tự—”

“Đi thôi.”

“Hả?”

Anh ấy không nhìn tôi, quay người bước đi.

Tôi ở sau lưng giơ hai ngón tay làm biểu tượng chiến thắng, suýt chút nữa nhảy múa tại chỗ.

Thấy tôi cứ chậm chạp, anh ấy dừng lại, ngoảnh đầu nói: “Không mau lên?”

“Đến đây!” Tôi lập tức cảm thấy tim cũng không đau nữa, tay cũng không dính nữa, nhảy chân sáo đến bên cạnh anh ấy.

Nhà anh ấy ở khu chung cư ngay cạnh trường, gần đến mức khó tin. Không trách sao anh ấy lại nhàn rỗi đến mức giám sát chúng tôi tự học tối như giáo viên chủ nhiệm cấp ba.

“Vào đi.”

Giả Du Sâm mở cửa, từ tủ giày lấy ra một đôi dép nam đưa cho tôi.

Chuẩn rồi, Lâm Vi bảo anh ấy là “chó độc thân,” mà độc thân cũng lâu lắm rồi.

Tôi xỏ dép, đi thẳng vào phòng tắm, và như mong đợi, nhìn thấy gương phản chiếu gương mặt nhếch nhác của mình.

Giả Du Sâm là một anh chàng đẹp trai thế kia, mắt mũi có vấn đề gì không mà lại nói tôi “đẹp”?

“Thầy Giả, em muốn tắm! Thầy có quần áo nào không? Cho em mượn mặc với!”

Anh ấy không cho tôi mượn quần áo của anh ấy.

“Đợi một lát, tôi đi mua.”

Đáng ghét thật.

Tiếng cửa đóng lại, tôi mở vòi nước, lòng tràn ngập u sầu.

Chẳng bao lâu sau, Giả Du Sâm gõ cửa phòng tắm.

“Tôi để quần áo bên ngoài nhé. Tôi vào phòng trước, em nhớ lấy.”

Đưa tận tay thì anh ấy sẽ mất một miếng thịt chắc?

Người đàn ông này đúng là thế đấy! Đáng đời độc thân!

Tôi bực bội, lén hé một khe cửa, quả nhiên anh ấy đã rời đi.

Chờ tí phải nhắn tin cho cô bạn thân, hỏi trong tình huống thế này thì phải làm sao.

Cảnh “trai chưa vợ, gái chưa chồng, cùng chung một nhà” không phải là lúc để xảy ra gì đó sao?

Tôi càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức, và rồi…

Không để ý, tôi ngã cái rầm xuống đất.

Cứu với trời ơi…

Sàn nhà của anh ấy, sao lại… trơn đến thế này chứ…