Chương 2 - Lần Đầu Thầy Giáo Không Dạy Mà Phạt

“Vậy lớp trưởng không ngủ thì trả lời câu hỏi này nhé: Chân 18 và 19 của vi điều khiển AT89S52 có chức năng gì?”

Anh ấy đứng trước mặt tôi, khí thế thực sự quá lớn.

tôi lề mề, miễn cưỡng đứng lên, nói nhỏ:

“Vi điều khiển gì cơ?”

“AT89S52.”

“…Chân gì cơ?”

“18 và 19.”

Bên tai đã có mấy đứa thì thầm đáp án, nhưng tôi… không nghe rõ chút nào.

“Em… em không biết…”

Giả Du Sâm khẽ nhướn mày, trông như đã đoán trước được kết quả này.

Anh ấy dùng cuốn sách gõ nhẹ vào bàn của tôi, “Sau này ngủ sớm đi, đừng ngủ bù trên lớp.”

Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến ngủ bù, mà là cái kiến thức này, nó không vào nổi đầu tôi!

Tôi dám nói thẳng trước mặt anh ấy không? Tôi không dám.

Thế là tôi chỉ lí nhí gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Em biết rồi, thầy Giả.”

Nhìn bóng lưng anh ấy, tôi chợt hiểu ra một chuyện, anh ấy có lẽ… nhớ rõ tôi của cái đêm đó.

Tôi tiêu đời rồi.

Anh ấy gọi tôi lên văn phòng chắc chắn là để nói chuyện riêng!

3

Đứng trước cửa phòng 308 đang khép hờ, tôi hít sâu một hơi,

Sau đó hiên ngang bước vào chịu trận.

Tôi vừa gõ cửa hai tiếng, bên trong đã vang lên giọng nói, “Vào đi.”

Người đàn ông bên cửa sổ đang đọc sách, ánh sáng hắt lên nửa gương mặt anh ấy, trông thật dịu dàng.

Tôi bị nhan sắc của anh ấy làm cho chói mắt, như một con ngỗng ngốc nghếch cất tiếng chào, “Chào thầy.”

Anh ấy nhướn mày nhìn tôi.

Người đàn ông này, đẹp trai đến mức lóa mắt.

Từng cử chỉ, hành động của anh ấy như đang đổ thêm xăng vào trái tim nhỏ bé đang bốc cháy của tôi.

Ánh hoàng hôn rải trên bàn làm việc của anh ấy, ấm đun nước điện đang sôi, phát ra tiếng “ù ù ù”, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, cảm giác có chút căng thẳng, “Thầy ơi, tay thầy… sao lại bị thế này?”

Phải giả ngu thử xem sao đã.

Anh ấy đang sắp xếp lại bàn làm việc, nghe câu hỏi của tôi, liền hừ một tiếng từ mũi.

Tim tôi lập tức thót lên.

Anh ấy quay đầu nhìn tôi, “Em không biết à?”

Chà, giả ngu thất bại, quả nhiên anh ấy nhớ tôi.

Tôi chỉ biết cười trừ, một lúc lâu không dám nói gì.

Anh ấy chỉ vào hộp trà, hỏi, “Trà đen hay trà xanh?”

Tôi lắc đầu, trong lòng cực kỳ bài xích.

“Vậy trà đen đi.”

Quả nhiên, tôi bị gọi lên đây để “uống trà”, chắc là không dễ đi ngay được.

Nước trong ấm đã sôi.

Để cứu vãn hình tượng học sinh ngoan trong mắt anh ấy, tôi nhiệt tình đứng dậy, “Thầy Giả, để em giúp thầy!”

Tôi hoàn toàn không chú ý nước trong ấm vẫn đang bốc hơi nghi ngút.

Tay tôi vừa đưa ra đã bị hơi nước làm bỏng ngay lập tức.

Chưa kịp phản ứng, tay tôi đã bị anh ấy đưa lên… và đặt vào miệng.

Tôi choáng váng.

Cả người run rẩy như bị điện giật.

Giây tiếp theo, như bừng tỉnh, anh ấy kéo tay tôi đến vòi nước, xả nước lạnh cho tôi.

“Xin lỗi, vừa nãy tôi…”

Tôi cười tươi rói, nhưng trong lòng đang gào thét điên cuồng, “Thầy cũng là có lòng tốt thôi, không sao đâu ạ.”

Anh ấy có sao không thì tôi không biết, nhưng tôi thì chắc chắn có vấn đề rồi.

Cả đầu óc tôi tê dại, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác kỳ lạ từ giây phút đó.

Môi anh ấy kiểu trên mỏng dưới dày, hình dáng rất đẹp, không biết hôn vào thì cảm giác thế nào nhỉ…

Anh ấy ho khẽ một tiếng, tai hơi đỏ lên.

Lúc này tôi mới hoàn hồn.

Cứu với! Vừa nãy tôi đã nhìn chằm chằm vào môi anh ấy suốt!

Anh ấy đưa tôi một cốc trà, “Uống thử xem thế nào.”

Trời ạ, còn trẻ vậy mà đã có sở thích của người trung niên rồi.

Tôi nhận lấy cốc trà, may là không nóng lắm, tôi làm bộ thổi thổi vài cái rồi uống cạn trong một hơi.

“Thêm một ly nữa không?”

Tôi chép miệng, gật đầu. Có trà uống miễn phí, sao không uống, vừa nãy còn chưa kịp nếm rõ vị nữa mà.

Anh ấy lại rót nước vào cốc, bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng cầm lấy tay cầm của ấm trà. Chiếc ấm trà màu tím khiến bàn tay anh ấy trông nhợt nhạt hơn, những mạch máu xanh ẩn dưới lớp da mỏng. Ừm, thật sự rất đẹp.

Khoan đã, tôi đến đây để làm gì nhỉ! Tôi đến để nhận lỗi mà!

Sao lại chỉ lo ngắm nhan sắc thế này!

Tôi nhích người trên ghế, có chút bất an, “Thầy Giả, em sai rồi.”

Tôi cúi đầu, giọng nói đầy vẻ hối lỗi.

“Sai ở đâu?”

“Em không nên về ký túc xá muộn như vậy, không nên trèo tường giữa đêm, không nên nhảy xuống mà không nhìn rõ bên dưới, và càng không nên…”

Tôi lén liếc nhìn anh ấy, nhưng anh ấy vẫn chỉ chú ý đến trà, chẳng thèm nhìn tôi.

Thế là tôi tiếp tục nói, “Dẫm lên chân thầy.”

“Còn gì nữa?”

“Còn nữa?!”

Giọng tôi ngạc nhiên đến mức anh ấy liếc tôi một cái.

Biểu cảm của anh ấy như đang nửa cười nửa không, kiểu như đang… cười nhạo tôi vậy.

Tôi nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình huống đêm đó. Đột nhiên, tôi bừng tỉnh, “À, em nhớ ra rồi! Hôm đó em không nên mặc áo len nhỏ! Không nên ngồi trên người thầy mãi không chịu đứng dậy!”

Dù sao thì, tình huống hôm đó thật sự rất xấu hổ.

Động tác rót trà của Giả Du Sâm khựng lại, anh ấy khẽ ho một tiếng rồi nói, “Em không nên ngủ bù trong giờ học.”

Thì ra ý anh ấy là chuyện đó.

Dường như tai anh ấy lại đỏ hơn một chút.

Tôi gật đầu liên tục, “Thầy nói đúng ạ!”

Tôi lại hỏi, “Thầy Giả, tay thầy… ổn chưa ạ?”

Anh ấy ngước mắt lên, hỏi lại tôi, “Em nghĩ sao?”

Đây đúng là câu hỏi khó.

“Em nghĩ… chắc là chưa ổn lắm…”

Anh ấy giơ tay trái lên trước mặt tôi, khẽ lắc, “Ừ, bác sĩ nói nếu mà đến muộn hơn một chút, tay tôi có thể bị hỏng rồi.”

“Trầm trọng vậy sao?” Cảm giác tội lỗi dâng trào, tôi lẩm bẩm, “Sao thầy không nói với em sớm hơn? Chắc là đau lắm nhỉ?”

“Không sao,” anh ấy nhấp một ngụm trà, “Chỉ là thỉnh thoảng hơi bất tiện thôi.”

Do dự mãi, cuối cùng tôi cũng nói, “Hay để em chịu tiền thuốc men nhé?”

Anh ấy từ chối dứt khoát, “Không bàn chuyện này nữa, nói về chuyện sáng nay đi.”

Quả nhiên anh ấy không định tha cho tôi.

Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, “Thầy Giả, thật sự là kiến thức này không vào nổi đầu em…”

Anh ấy nhíu mày, đặt mạnh cốc trà xuống bàn.

Tôi không dám cãi lại nữa.

4

Tôi ngoan ngoãn ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, không dám nhúc nhích.

Giả vờ ngoan ngoãn, chuyện này tôi giỏi lắm.

“Tôi vừa xem qua bài kiểm tra nhỏ tuần trước, tình hình rất tệ.”

Tôi rụt rè hỏi, “Thầy Giả, em có qua điểm không ạ?”

Anh ấy liếc tôi một cái, khuôn mặt như đang viết bốn chữ, “Em đang mơ à?”

Trái tim tôi chết lặng.

Có lẽ thấy tôi quá chán nản, anh ấy nói thêm, “Kiến thức cơ bản của em không vững, nhiều câu trả lời hoàn toàn lạc đề.”

Thầy không nói thì thôi, nói ra tôi càng thấy đau lòng hơn.

“Lớp 1 có học buổi tối không?”

Tôi lắc đầu, trong lòng dâng lên linh cảm xấu.

Quả nhiên.

“Từ tuần sau bắt đầu học buổi tối nhé, thầy sẽ sắp xếp phòng học.”

“Thầy… đừng, đừng mà…”

Anh ấy liếc tôi một cái, tôi lập tức ngậm miệng.

Chuyện học buổi tối, thế là chốt xong.

Nhưng may quá, anh ấy không nhắc đến vụ viết kiểm điểm.

Rời khỏi văn phòng, tôi ngay lập tức báo tin học buổi tối cho mấy cô bạn thân, nhóm chat nổ tung như pháo hoa.

“Không được! Bé yêu, tuần sau mà không có cậu thì buổi diễn live house làm sao mà được chứ!”

“Đúng đó chị em, trốn ra ngoài đi, học buổi tối thì có gì hay đâu.”

Tôi tất nhiên biết là không được, tôi còn là giọng ca chính mà!

Vì buổi diễn này, chúng tôi đã tập luyện suốt nửa tháng rồi! Dù chỉ biểu diễn một bài, nhưng đây cũng là cơ hội lên sân khấu!

Tôi gõ chữ nhanh như gió, “Chắc là ông thầy mới muốn ra oai thôi, kiểu gì vài hôm là bỏ ngay. Nhưng phải công nhận, mặt thầy ấy đẹp thật sự.”

“Không có ảnh thì bọn này coi như cậu bốc phét.”

Tôi đáp, “Yên tâm, để tao lo ngay cho chúng mày!”

Cơ hội chụp lén đến rất nhanh.

Dù gì thì tiết vi xử lý cũng chiếm cả thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, và thứ sáu!

Tôi đặt điện thoại vào ngăn bàn, lén lút đưa camera ra ngoài.

Chụp một cái, trời ơi, đèn flash sáng lóa cả mắt tôi.

Xin khuyên mọi người, lần sau chụp lén nhớ kiểm tra đèn flash.

Nếu không, bạn sẽ giống tôi, nhận được ánh mắt “tử thần” từ đối tượng bị chụp lén.

Biểu cảm trên mặt anh ấy tôi không thể đọc được.

Tôi còn có thể làm gì đây? Chỉ biết cười giả lả, vẫy tay như mèo thần tài, “Hi.”

Anh ấy không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.

Tôi nghĩ, lần này mình tiêu rồi.

Không biết hôm nay liệu có bị gọi lên văn phòng uống trà không…

Nhưng Tiểu Tiêu lại cười sảng khoái, nhỏ giọng nói, “Lăng Lăng, tao biết ngay mày thích kiểu như thầy Giả.”

Thích thì thích thật, nhưng tôi có dám làm gì không? Không dám.

Cô ấy chống cằm, nhìn chằm chằm lên bục giảng, ánh mắt rõ ràng là mê mẩn thân hình người ta, “À, thầy ấy lên cả diễn đàn trường rồi đó, có người còn lục được cả lý lịch luôn. Tốt nghiệp trường đại học A danh giá nhất, sau khi tốt nghiệp thì vào viện nghiên cứu tự động hóa của thành phố, trở thành nghiên cứu viên trẻ nhất ở đó…”

Trời đất, nếu tôi theo đuổi anh ấy, liệu có bị từ chối vì kéo thấp chỉ số IQ trung bình của gia đình anh ấy không nhỉ?

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy chán nản.

Thôi thôi, khắp thế gian đâu thiếu cỏ thơm, hà tất phải đơn phương một bông hoa.

Giấc mơ tình yêu của tôi, từ lúc tôi ngồi trên người anh ấy, chiếc áo len nhỏ vướng vào khóa quần của anh ấy, đã tan tành rồi.