Chương 8 - Lần Đầu Tặng Quà Và Sự Thật Đằng Sau

8

Sau khi Chu Tề tung đoạn ghi âm, coi như đã hoàn toàn xé toạc mặt nạ của Tống Noãn Noãn.

Càng cắn xé nhau dữ dội, dân mạng lại càng thương cảm cho tôi.

Đây là lần đầu tiên — dù đã qua hai kiếp người — tôi được chứng kiến toàn bộ quá trình họ âm mưu tổn thương mình, rõ ràng và trần trụi đến vậy.

Chỉ thấy nhức mắt.

Về sau, Chu Tề còn tổng hợp toàn bộ quá trình sự việc thành một file trình chiếu PowerPoint.

Bản PPT đó lan truyền với tốc độ chóng mặt, leo thẳng lên hot search trong khu vực.

Cả hai người họ coi như bị bôi đen hoàn toàn ở thành phố này.

Tống Noãn Noãn bị tấn công dữ dội, chỉ cần vừa livestream là bị report liên tục, tài khoản bị cấm phát sóng, số tiền từng kiếm được nhờ livestream “nịnh nữ” cũng bị đóng băng, không thể rút ra.

Nhưng có vẻ với Chu Tề, vậy vẫn chưa đủ.

Anh ta phát hiện Tống Noãn Noãn từng nhiều lần bí mật hẹn hò với các “anh trai tặng quà”.

Ngay cả công việc ở nhà hàng Nhật khi xưa cũng là nhờ một trong số họ sắp xếp.

Anh ta suy sụp.

Trước nay cứ tưởng Tống Noãn Noãn chỉ ham vật chất, ai ngờ sừng trên đầu mình đã xanh rì từ bao giờ.

Cứ tưởng cô ta thanh cao, nhẫn nhịn vì tương lai hai đứa, ai ngờ cô ta lại lả lơi với tất cả đàn ông.

Một đêm nọ, anh ta nổi điên, lao đến nhà cô ta, phá cửa xông vào, tạt nguyên ca axit đậm đặc vào mặt cô ta.

Tống Noãn Noãn bị hủy dung hoàn toàn, khắp cơ thể cũng đầy vết bỏng do axit gây ra.

Thấy gương mặt biến dạng của cô ta, Chu Tề bật cười như kẻ điên.

“Đáng đời! Ai bảo cô lẳng lơ, xem cô còn dụ được ai nữa không!”

“Cô không phải rất thích livestream à? Giờ livestream đi, cho thiên hạ ngắm bộ mặt này của cô!”

“Cô hại tôi, tôi phải khiến cô sống không bằng chết!”

Anh ta mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết, vẫn quay lại toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng đó.

Hàng xóm bị tiếng động làm tỉnh giấc, ai nấy đều bị gương mặt tan nát kia dọa cho khiếp vía.

Chu Tề biết không giấu được nữa, liền chủ động ra đầu thú.

Thứ chờ đợi anh ta là bản án ngồi tù dài đằng đẵng.

Sau đó, tôi quyết định mua lại căn nhà cũ, rồi cùng bố mẹ quay về quê sống.

Trước khi rời đi, tôi đến bệnh viện thăm Tống Noãn Noãn.

Cô ta lúc này đã hoàn toàn biến dạng, khuôn mặt từng tự hào giờ chỉ còn là mớ thịt cháy loang lổ.

Thấy tôi đến, cô ta gào lên điên dại.

Tôi lấy ra một chiếc gương, đưa cho cô ta.

Đây là lần đầu tiên cô ta đối mặt với chính mình kể từ lúc được cứu sống.

“Giang Vãn Vãn, sao cô còn sống? Cô không phải đáng chết sao?!”

“Sao tôi lại thành ra thế này! Tôi không phải đã khởi nghiệp thành công rồi sao! Tôi chẳng phải đang dạy các chị em làm ‘nữ chính đời thật’ như tôi à?!”

“Chu Tề! Chu Tề đâu rồi?! Cô bắt hắn mang tiền đến cho tôi phẫu thuật lại đi!”

Cô ta điên cuồng gào thét, mặc kệ vết thương rách toạc ra.

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Cô cũng sống lại rồi mà, lâu rồi không gặp, Tống Noãn Noãn.”

“Chu Tề đang ngồi tù rồi, dù có còn tự do, anh ta cũng sẽ chẳng đưa tiền cho cô đâu.”

“Dù sao thì… gương mặt này của cô cũng là do chính anh ta tạo ra mà.”

Trong ánh mắt ngơ ngác không thể tin được của cô ta, tôi cho bố mẹ cô bước vào.

Mấy ngày nay, họ cứ lang thang trong khu dân cư, nói rằng đang tìm con gái Tống Noãn Noãn.

Ai nghe đến tên cô ta cũng thấy xúi quẩy, chỉ có tôi mới nói cho họ biết cô ta đang ở đâu.

Không phải vì tôi tốt bụng.

Tôi chỉ tình cờ nghe được, bố mẹ cô ta lên tìm là để… đòi tiền.

Tống Noãn Noãn vẫn muốn livestream, vẫn muốn phẫu thuật, vậy tôi nhất định phải giúp cô ta một tay.

Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện cô ta từng là hotgirl mạng, bố mẹ cô liền lập tức… bật livestream.

Tống Noãn Noãn giãy giụa thế nào cũng không được, không chịu nổi sự thật bản thân phải xuất hiện với bộ dạng này, trong khi kiếp trước từng sống bằng… nhan sắc.

Khi đó, cô ta mang hình tượng “rõ ràng có thể sống nhờ nhan sắc, nhưng lại chọn tự lực vươn lên”, đóng vai một “nữ thần nhẹ nhàng như lan”.

Giờ, tất cả đều sụp đổ.

Không ai quan tâm đến cảm xúc của cô ta nữa.

Dù kiếm được tiền, bố mẹ cô ta cũng không định đưa cho cô để đi phẫu thuật.

Cô ta gào lên, điên cuồng nhắm thẳng vào tôi.

“Ha ha, Giang Vãn Vãn, cô có biết bố mẹ cô chết thế nào ở kiếp trước không? Họ từng quỳ xuống cầu xin tôi giúp cô làm sáng tỏ đấy.”

“Họ cầu xin như chó vậy. Cô không biết đâu, họ chết thảm lắm…”

Nghe đến đây, tim tôi thắt lại một chút.

Nhưng rồi tôi nhớ ra, tất cả những điều đó… ở kiếp này không còn xảy ra nữa.

Những kẻ từng tổn thương tôi, tất cả đều đã phải trả giá.

Tôi buông lỏng lòng mình, mỉm cười nhìn cô gái mặt mũi vặn vẹo, vẫn còn cố chấp chửi rủa.

“Cái gì tôi cũng không biết.”

“Tôi chỉ biết, bây giờ giống chó… là cô.”

Nói xong, mặc kệ cô ta điên loạn mắng chửi, tôi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Bố mẹ đang chờ tôi bên ngoài.

Thời gian rồi sẽ xóa mờ tất cả những bóng đen của kiếp trước.

(Toàn văn hoàn).

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)