Chương 7 - Lâm Vãn Trả Thù
“Làm sao tao biết! Tao chỉ nghe thấy bọn chúng gọi người dẫn Lâm Vãn đi là… Giang tổng gì đó.”
Chu Trì lại vung nắm đấm.
Hạ Uyển vội vàng nhào tới giữ lấy anh ta:
“Chu tổng! Đừng đánh nữa! Anh mà đánh nữa thì Hoàng tổng chết mất!”
Lúc này mắt Chu Trì đỏ rực, anh ta quay phắt sang nhìn Hạ Uyển, nghiến răng ken két:
“Vậy là ý của cô?”
Hạ Uyển vội lắc đầu, luống cuống giải thích:
“Không phải em! Là Lâm Vãn tự nguyện mà!”
Chỉ một giây sau, Hạ Uyển cảm thấy cổ mình bị bóp chặt, hơi thở nghẹn ứ không thoát ra được.
Chu Trì một tay siết mạnh cổ cô ta, mắt trợn trừng như dã thú:
“Lâm Vãn không phải loại người đó!”
“Nói! Tụi mày đã làm gì cô ấy! Có phải bỏ thuốc không! Nếu không thì với tính cách của Lâm Vãn, cô ấy chắc chắn sẽ chạy thoát!”
Hạ Uyển hoảng loạn dùng cả hai tay cào cấu tay Chu Trì, nhưng bàn tay kẹp trên cổ cô ta chỉ siết chặt hơn.
Mặt cô ta đỏ bừng, mắt trợn ngược, gần như ngạt thở, cố vặn vẹo nặn ra mấy chữ đứt quãng:
“Chu… tổng… anh… buông… em… em nói…”
Chu Trì cuối cùng cũng buông tay, giọng lạnh băng dọa nạt:
“Cô mà dám nói một câu dối trá, tôi đảm bảo cô không sống nổi đến ngày mai!”
Hạ Uyển ngã phịch xuống đất, ho sặc sụa điên cuồng.
Cô ta sợ hãi nhìn Chu Trì—lần đầu tiên cô ta thấy một Chu Trì đáng sợ đến thế.
Phải mất một lúc lâu, Hạ Uyển mới trấn tĩnh lại được đôi chút.
Cô ta run rẩy, kể hết mọi chuyện xảy ra tối qua không sót một chữ.
Chu Trì đứng bên cạnh, mặt càng lúc càng u ám đáng sợ.
Mỗi lời Hạ Uyển nói ra, như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh ta.
Đau đến mức không thở nổi.
Anh ta không dám tưởng tượng, Lâm Vãn lúc đó đã tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào.
Anh ta tự nhủ: mình đúng là một thằng khốn nạn.
Nghe xong toàn bộ, Chu Trì vung chân đá mạnh một cú vào người Hạ Uyển.
Ánh mắt anh ta quét qua Hoàng tổng và Hạ Uyển, giọng khàn đặc như quỷ dữ trồi lên từ địa ngục:
“Nếu Lâm Vãn có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng các người!”
7
Lúc này Chu Trì không còn bận tâm công ty có phá sản hay không nữa.
Anh ta chỉ muốn tìm được Lâm Vãn.
Tận mắt nhìn thấy cô an toàn.
Nhưng cứ nghĩ đến lời Hoàng tổng nói, Chu Trì liền tự vả cho mình một cái thật mạnh.
Tại sao anh ta lại tin lời Hoàng tổng chứ?
Tin cái chuyện chỉ cần Lâm Vãn ăn với ông ta một bữa là có tiền cứu công ty?
Anh ta hối hận đến mức ruột gan như bị lửa đốt.
Nhớ lại những ngày qua bản thân bận bịu công việc mà lạnh nhạt với cô, cuối cùng thậm chí còn tự tay đưa cô vào hang sói.
Anh ta hận không thể tự giết chết mình.
Anh ta lập tức chạy đến khách sạn điều tra camera an ninh.
Nhưng đoạn camera đêm qua đã bị xóa sạch.
Chu Trì tức đến phát điên.
Anh ta chợt đứng khựng lại, nhớ đến lời Hoàng tổng.
Người dẫn Lâm Vãn đi… họ Giang.
Mà kẻ dám không kiêng nể gì, đánh Hoàng tổng thành ra thế kia, còn trần truồng ném ra giữa Quảng trường Thời Đại, lại còn họ Giang?
Trong đầu Chu Trì chợt lóe lên một cái tên.
Chỉ có thể là người đó.
…
Về đến nhà, thần kinh căng như dây đàn của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
Tôi ngồi xuống sofa, cầm chiếc khuy măng sét trong tay, lật qua lật lại ngắm nhìn, nhưng trong đầu vẫn không sao ghép ra được khuôn mặt người đó.
Chiếc khuy này được chế tác vô cùng tinh xảo, nhìn một cái là biết hàng đặt riêng của nhà thiết kế đỉnh cấp, không phải thứ người bình thường dùng nổi.
“Nhìn gì mà nhập tâm vậy?”
Ba không biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, cười hỏi khẽ.
Tôi giật mình hoàn hồn, ngồi thẳng dậy, đưa chiếc khuy cho ba.
“Ba, chắc là con giật được thứ này trên người người đã cứu con. Ba có nhận ra không?”
Ba cầm lấy, ngắm nghía thật kỹ rồi khóe miệng cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Tối nay ba dẫn con đi gặp một người.”
Tôi cau mày:
“Ý ba là… ba thật sự biết chủ nhân của cái khuy này?”
Ba lại ra vẻ bí hiểm:
“Tối rồi con sẽ biết. Ba cũng chưa dám chắc lắm.”
Tối hôm đó, tôi cùng ba đến một nhà hàng tư nhân sang trọng.
Vừa bước vào đã thấy bầu không khí yên tĩnh, kín đáo ập đến.
Ở bên Chu Trì mấy năm, tôi đã lâu rồi không đặt chân vào chốn cao cấp như vậy, nhất thời có chút ngại ngùng.
Ba dẫn tôi đi dọc hành lang đến phòng riêng đã đặt trước.
Nhân viên mở cửa nhẹ nhàng, bên trong có một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, gương mặt xuất chúng, ánh mắt vừa chạm vào tôi đã lập tức lịch sự dời đi.