Chương 1 - Làm Sao Em Có Thể Đứng Lên Khi Mọi Người Đều Muốn Em Gục Ngã

1.

“Nhiễm Nhiễm, lấy anh nhé. Để anh bảo vệ em cả đời này!”

Giọng nói của Thẩm Nham vẫn còn vang vọng bên tai.

Tôi nhìn dòng bình luận xuất hiện giữa không trung, hoàn toàn sững người.

“Nhiễm Nhiễm, em đang làm gì thế? Thẩm Nham cầu hôn em đấy, mau đồng ý đi!”

“Phải đó Nhiễm Nhiễm, hai đứa yêu nhau cũng đủ lâu rồi, nên bước vào hôn nhân thôi.”

“Cưới sớm sinh con sớm, bố mẹ còn trẻ, có thể giúp chăm cháu.”

Cha mẹ và anh trai ở bên cạnh liên tục thúc giục.

Chị gái và anh rể cũng không chịu kém, mong tôi sớm gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Nham.

Tôi ngẩn người mất một lúc lâu.

Quay đầu nhìn Thẩm Nham, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt dịu dàng của anh chưa từng rời khỏi chị gái tôi, Tống Thiến Thiến.

Không chỉ có Thẩm Nham như vậy.

Kể cả cha mẹ và anh trai… ánh nhìn của họ cũng chỉ dừng lại trên người Tống Thiến Thiến.

Giống như…

Giống như lời bình luận kia nói không sai chút nào.

Họ yêu Tống Thiến Thiến.

Chưa từng thật sự yêu tôi.

Bình luận trên không trung vẫn đang tiếp tục:

【Rõ ràng cấp hai nữ phụ thi được 590 điểm, hoàn toàn có thể cùng nữ chính vào học trường cấp ba tốt nhất, nhưng cha mẹ và anh trai lại sợ cô làm h ,ại nữ chính, cố ý sửa điểm để ép cô vào trường tệ, đẩy cô tránh xa nữ chính.】

【Dù bị đẩy vào trường tệ, nữ phụ vẫn không từ bỏ bản thân, luôn nỗ lực học tập, vậy mà khi thi đại học đạt 745 điểm, nguyện vọng vẫn bị sửa, không thể vào được trường mơ ước.】

【Sau khi tốt nghiệp, để nữ chính thuận lợi bước lên sân khấu cao nhất, sân khấu Venus, Thẩm Nham thậm chí gây ra t ,ai n ,ạn xe, khiến nữ phụ bị l ,iệt nửa người, h ,ủy h ,oại giấc mơ vũ công của cô.】

Tôi nhìn những dòng chữ chấn động tâm can kia.

Cả cơ thể như có dòng m ,áu dội ngược, rét lạnh thấu t ,im g ,an.

Ngay cả đôi chân đã tê l ,iệt bao lâu nay cũng không kìm được mà bắt đầu r ,un r ,ẩy.

“Làm sao thế, chân em lại đ ,au à?”

Thẩm Nham là người đầu tiên phát hiện tôi khác thường, lập tức gọi người mang túi chườm ấm tới.

Qua ba lớp vải bông, anh mới nhẹ nhàng đặt túi ấm lên chân tôi.

Trước kia vì dây th,ần k,inh cảm giác chân tôi đã hỏng, tôi không cảm nhận được nóng, nên từng bị túi ấm làm phỏng rộp.

Thẩm Nham luôn ghi nhớ chuyện này, lần nào cũng cẩn thận bọc mấy lớp vải, chỉ sợ tôi bị thương thêm chút nào.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng đầy thương yêu kia, tôi lại không dám tin… chính anh mới là kẻ đã khiến tôi t ,àn ph ,ế.

Nước mắt không kìm được mà trào ra.

Thẩm Nham hốt hoảng hỏi tôi sao thế.

Tôi không trả lời.

Chỉ cảm thấy bản thân như rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, bị bóng tối siết chặt toàn thân, hoàn toàn không còn sức chống cự.

Thẩm Nham không có cách nào khác, đề nghị đưa tôi đến bệnh viện.

Cha mẹ, anh trai bận trước bận sau.

Chị gái và anh rể cũng tỏ vẻ lo lắng không yên.

Ai nấy… đều như thật lòng quan tâm tôi vậy.

Tôi nằm trên giường bệnh.

Cảm xúc gần như sụp đổ.

Chỉ đến khi một mũi th ,u ,ốc a/n th/ần t ,i .êm vào tĩnh mạch, tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Thẩm Nham gọt trái cây cho tôi, đắp chăn cho tôi, kiểm tra tốc độ truyền dịch, sau đó mới ra ngoài tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.

Anh vừa bước khỏi cửa.

Bình luận lại hiện lên ngay lập tức:

【Nam phụ sợ nữ phụ chân hồi phục, đang chuẩn bị bảo bác sĩ c ,ắ ,t bỏ chân cô ta.】

【Nhưng nữ phụ vẫn chưa kết hôn với nam phụ, chắc anh ta không có quyền quyết định chuyện đó nhỉ?】

【Ai mà biết được chứ, dù sao cha mẹ và anh trai nữ phụ cũng chẳng ai muốn thấy cô đứng lên cả.】

【Họ chỉ yêu nữ chính, không yêu nữ phụ, thậm chí còn hận cô vì kiếp trước cô từng làm nhiều chuyện x,ấu!】

Hận sao?

Phải rồi.

Nếu không hận, sao có thể đối xử với tôi như thế?

Tôi đưa tay chạm vào đôi chân chỉ còn lại chút cảm giác yếu ớt.

Một nỗi bi thương sâu đậm tràn ngập tim gan.

Tôi từng nghĩ mình là người hạnh phúc.

Dù trải qua bao điều bất hạnh, tôi vẫn có rất nhiều tình yêu thương.

Nhưng cuối cùng thì… tất cả chỉ là ảo tưởng do chính tôi vẽ ra trong chiếc hộp Pandora được người thân và người yêu cẩn thận đậy kín.

2.

Dù đã có th ,u ,ốc a/n th/ần hỗ trợ,

nhưng giấc ngủ ấy… vẫn chẳng yên ổn chút nào.

Trong đầu tôi lặp đi lặp lại nội dung của cuốn tiểu thuyết ấy.

Sau khi nam nữ chính hóa giải mọi hiểu lầm và đến với nhau,

tôi, một nữ phụ á ,c đ ,ộc, trở thành cái đích cho mọi chỉ trích.

Không chỉ bị gia đình ruồng bỏ,

mà còn bị nam phụ, người tôi yêu tha thiết, lừa đến con hẻm vắng…

Tại đó, tôi bị một đám c,ôn đ,ồ thay nhau I ,àm nh ,ục.

Thẩm Nham, với vẻ mặt u ám đầy phẫn nộ, trút hết th ,ù h ,ận lên tôi:

“Đây là cái giá m ày phải trả vì đã h ,ại Thiến Thiến!”

“Đi ch ,et đi! Đồ đ ,ê t ,iện!”

Tôi van xin cha mẹ.

Tôi mong anh trai sẽ giúp đỡ.

Nhưng không.

Tất cả bọn họ… đều lạnh lùng nhìn tôi.

Họ nói: “Tống Nhiễm Nhiễm, m ày đáng bị đ,ày xuống đ ,ịa ng ,ục!”

Tôi th ,ét lên trong t,uyệt v,ọng.

Choàng tỉnh dậy, toàn thân mướt mồ hôi lạnh.

Thẩm Nham vẫn đang ngồi bên giường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi:

“Nhiễm Nhiễm, em gặp á,c mộng à?”

Anh giúp tôi lau mồ hôi, đưa cho tôi cốc nước.

Tôi r ,un r ,ẩy, thở d ,ốc từng hơi lớn, không dám nhận lấy.

Trong lòng tôi thậm chí còn nghĩ… có khi trong cốc nước ấy có th ,u .ốc đ ,ộc.

Thẩm Nham tưởng tôi vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn á,c mộng,

lời nói càng dịu dàng hơn nữa:

“Đừng sợ, bảo bối… anh ở đây, luôn ở bên em.”

Tôi quay mặt đi, vì s ,ợ h ,ãi mà không dám nhìn anh.

Nước mắt không ngừng lăn xuống gò má.

Tôi siết chặt ga giường đến nỗi ngón tay trắng bệch.

Thẩm Nham không ép tôi, chỉ thở dài khe khẽ.

Rồi câu nói tiếp theo của anh khiến tôi lạnh sống lưng:

“Bác sĩ nói chân em có dấu hiệu h .o,ại t .ử, họ đề nghị… c ,ắt bỏ.”

“Không!!!”

Tôi cắt ngang lời anh, bật thốt lên gần như hét:

“Em không muốn cắt chân! Em không muốn!”

Tôi vùng vẫy, cố gắng rời khỏi giường, rời khỏi bệnh viện này, rời xa nơi này, rời khỏi Thẩm Nham.

Anh ấn vai tôi lại, cố gắng trấn an:

“Chỉ là cắt cụt thôi, không sao cả. Anh vẫn sẽ yêu em như trước. Cha mẹ và anh trai em cũng vậy… Đừng sợ được không, Nhiễm Nhiễm của anh?”

Tôi không nghe, chỉ phản kháng, đẩy anh ra.

Anh ôm tôi vào lòng, siết thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, như ngập nước mắt.

Chỉ là… trong giọt lệ kia, có bao nhiêu là chân tình, bao nhiêu là giả dối?

“Xin lỗi… xin lỗi em, Nhiễm Nhiễm. Là anh không bảo vệ tốt cho em. Nếu như ngày đó không xảy ra tai nạn, em đã có thể vào học viện múa cùng Thiến Thiến, đã có thể trở thành một vũ công xuất sắc rồi!”

“Nhiễm Nhiễm, tha thứ cho anh. Anh chỉ là quá yêu em thôi… So với việc em mất đôi chân, anh càng sợ sẽ mất em hơn!”

【Nam phụ đâu phải sợ mất nữ phụ, hắn chỉ lo nữ phụ đứng lên sẽ cướp đi hào quang của nữ chính thôi!】

【Dù sao nữ phụ cũng từng là thiên tài vũ đạo được ca tụng mà!】