Chương 13 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm
Con nhỏ này vẫn không biết ngại ngùng hỏi tiếp…
“Thế có phải ngài ấy thích cậu không hở?”
“Tớ chả biết nữa.” Rồi tôi ghé sát tai Tiểu Hạ nói, “Nhưng mà, anh ấy bảo tớ làm người yêu của anh ấy đi.”
“Ôi mèn đét ơi! Thật á?” Tiểu Hạ bất giác kinh ngạc há hốc mồm.
Giám đốc Trần đi tới chỉ vào mặt chúng tôi: “Hai cô lại chui vào đây làm biếng? Trừ lương! Mỗi người một tỷ!”
“Ơ, đừng mà chị Trần!” Nói rồi Tiểu Hạ chạy sang khoác tay giám đốc, cười tủm tỉm, “Tụi em đây là đang bàn luận về đại sự cả đời của Sơ Thất ấy mà!”
“Đại sự cả đời? Là chuyện gì cơ?” Giám đốc Trần nhìn tôi.
Tôi vội lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có!”
Vậy mà Tiểu Hạ lại nói: “Giời, có đó! Cậu ấy có gấu rồi!!!”
Vẻ mặt của giám đốc Trần không hiểu: “Gấu là gì nữa chèn?”
Tiểu Hạ: “Là bạn trai đó!!!”
“Chu choa, thật hả?” Giám đốc Trần liền cười với tôi và nói, “Đây là chuyện tốt, chuyện tốt nha. Thế giờ như này, hôm nay chỉ trừ lương Tiểu Hạ thôi hé.”
Tiểu Hạ nghe thế lập tức cứng đờ: “Ủa? Gì dợ???”
Giám đốc Trần: “Kế toán, trừ hai tỷ của Tiểu Hạ để góp vui vì Sơ Thất thoát ế!”
Tiểu Hạ: “Thôi chị giết em luôn một thể để ăn mừng với Sơ Thất nè? Chị trừ lương của em khác gì lấy cái mạng quỷ này đâu!!!”
Tôi đứng bên cạnh, cười không nhặt được mồm.
44.
8 giờ tối tại dương gian, cũng chính là lúc chúng tôi đi làm.
Vừa vào ca không lâu, bên ngoài đột nhiên xôn xao dậy sóng.
Tôi vừa mới đi vệ sinh ra, liền bị cô đồng nghiệp Lý Vân gấp gáp lôi đi: “Sơ Thất, mau lên! Chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi đấy!”
“Cái gì mà thiếu mỗi tôi? Có chuyện gì vậy?”
“Đại nhân vật đến rồi, còn là loại cấp S đó! Loài tiểu quỷ như chúng ta nhất định phải có mặt hành lễ!”
Trong sảnh lớn ngân hàng, tất cả tiểu quỷ đều quỳ rạp dưới đất.
Một phần là nhân viên của ngân hàng, còn lại đều là khách đến ngân hàng để rút tiền.
Nhưng chỉ cần là quỷ, thì đều phải quỳ xuống.
Lý Vân kéo lấy tôi, chạy đến một góc ở hàng cuối quỳ xuống.
Nghe nói là đại nhân vật nên tôi cũng hơi sợ một chút.
Nhưng mà… đột nhiên tôi chợt nhớ lại…
Trong khu này của chúng tôi, Boss cấp S đó không phải là ‘gấu’ của tôi sao???
Tôi ngẩng đầu, tính tìm xem có phải anh ấy không thì Lý Vân mau chóng đưa tay nhấn đầu tôi xuống, thấp giọng nói: “Cậu không cần mạng nữa hả?!”
“Bẩm vương, ngài đại giá quang lâm, là có việc cần dặn dò cho tiểu nhân hay sao ạ?” Giọng nói này, chính là ngân hàng trưởng của chúng tôi Lưu Đại Chùy.
“Tìm người.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng mát tai, “Thất Thất, em ra đây.”
Nơi này chỉ có mỗi mình tên tôi có chữ ‘Thất’ mà thôi.
Và rồi tất cả đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Ai nấy cũng trừng to mắt, khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Chắc là bởi vì bọn họ không ai có thể ngờ tới, con quỷ nhỏ tuổi nhất, lấy được ít tiền nhất, nghèo nàn nhất, vậy mà lại quen biết với lão đại…
“Hơ hơ, hơ hơ…” Tôi ráng rặn ra vài tiếng cười gượng gạo rồi đứng dậy.
Diêm La Vương hướng về phía tôi rồi vẫy tay dịu dàng nói: “Em qua đây.”
Tôi đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Rồi anh tới đây làm gì chèn?!”
Anh nắm tay tôi và nói: “Dẫn em đi nơi này.”
Thế là anh ấy trực tiếp dùng phép đưa tôi rời khỏi.
Trước khi đi, tôi nghe được giọng nói kinh ngạc của giám đốc Trần hô lên: “Trời ơi… Thì ra bạn trai của Sơ Thất, chính là Diêm Vương gia của tụi mình sao?!”
45.
Diêm Vương dẫn tôi đến một cánh rừng nhỏ.
Có hai chiếc xe cảnh sát đang đậu trong đó.
Đèn pha chiếu sáng một mảng rừng.
Một anh cảnh sát đang dẫn theo một nam thanh niên bị còng tay bước xuống xe.
“Phần thân trên… Được chôn ngay chỗ này.” Hắn đưa tay chỉ vào nơi hắn đang đứng.
Tôi cảm thấy hắn quen mắt lắm.
“Hình như em có gặp hắn ở đâu rồi.” Bất chợt tôi nhớ lại, “Ồ, em nhớ ra rồi! Vài ngày trước, em có đi qua một quán bar, nhìn thấy có một nhóm nam nữ, hắn là một trong số đó…”
Mà cô gái hắn ôm, trên đầu có chiếc kẹp tóc rất giống với cái tôi có.
Và rồi mấy anh cảnh sát bắt tay vào việc, bắt đầu đào xới phần đất lên.
“Đội trưởng Nghiêm, đào được rồi!”
Thứ được đào lên chính là một mảng xương trắng phếu của phần đầu.
“Thi thể của Trương Nhược Thất, cuối cùng cũng tìm đủ rồi, mau thông báo đến người nhà của nạn nhân đi.”
Trương Nhược Thất?
Tại sao cái tên này nghe quen thuộc thế này?
“Trương Nhược Thất? Trương Nhược Thất…” Đầu tôi bỗng đau nhức kinh khủng.
Diêm Vương lấy chiếc kẹp tóc hình bướm của tôi ra.
Nhưng mà, trên chiếc kẹp tóc đó đã không còn vết máu nào nữa.
Anh cầm nó kẹp lên tóc tôi.
“Em chính là Trương Nhược Thất.” Anh vòng tay qua ôm tôi vào lòng.
Tôi là Trương Nhược Thất sao?
Thi thể đó chính là tôi?
Khoảnh khắc đó, những ký ức mà tôi đã mất giống như đã được giải đáp, tất cả đều quay lại trong não bộ của tôi.