Chương 9 - Lại Là Phát Điên
Tôi muốn những người này phải nhận quả báo.
“Cô Khương.” Chu Cẩn chậm rãi nói: “Nghe nói cô ở bên Ôn Tử Ngang đã nhiều năm, hắn không phải có thể giúp cô lấy lại tro cốt sao?”
Tôi im lặng một lúc, Chu Cẩn cũng không vội, dùng thìa chậm rãi khuấy cà phê.
"Cũng không có gì là không thể nói. Hắn cảm thấy tôi đã phản bội hắn. Vì vậy, hắn ngầm đồng ý cho gia đình tôi tiếp tục dùng tro cốt của mẹ kiểm soát tôi."
Nói đến đây, tôi cảm thấy mũi mình hơi chua xót, cắn răng nhẫn nhịn hồi lâu mới dằn xuống được giọt nước mắt chực trào.
“Xin lỗi, cô Khương. Cô cứ như vậy xuất hiện trước mặt em trai tôi, tôi khó mà không nghi ngờ cô.” Chu Cẩn nói: “Tôi không chắc cô có phải là người mà Ôn gia phái tới hay không. Cho nên tôi không thể đồng ý với yêu cầu của cô."
Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác nhục nhã quen thuộc lại ập đến.
“Không phải anh sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu Ôn gia sao?” Tôi nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Đã như vậy, chỉ là một mảnh đất mà thôi. Ôn gia cũng không có tổn thất nào, tôi cũng không nhìn ra chuyện này sẽ ảnh hưởng gì đến Chu gia. Cái gọi là cảm ơn của anh chỉ là lời nói suông?"
“Tôi có thể giúp cô.” Cuối cùng anh ta nói: “Nhưng nếu để tôi biết cô đang cố tình tiếp cận em trai tôi… Cô Khương, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Mãi đến khi anh ta đi rồi, tôi mới nhận ra lưng mình đầy mồ hôi lạnh.
Mãi sau này tôi mới hiểu.
Chu đại thiếu đích thân tới đây, đương nhiên không phải vì có hứng thú với tôi.
Mà là để xem tôi có gì khiến Chu Lạp phải lo lắng.
12.
Tôi dứt khoát đi tắm suối nước nóng với người bạn thân nhất - Phương Hân, để thư giãn.
Hôm đó gặp mặt Chu Cẩn, tôi đã thêm wechat của anh ta để dễ bề liên lạc.
Không ngờ, ngày hôm sau, Chu Lạp cũng lén thêm tôi trên wechat.
Ngay khi tôi đồng ý, cậu ấy đã gửi một biểu tượng cảm xúc có hình một người đàn ông nhỏ bé đang quỳ xuống khóc lóc.
[Khương Khương, em sai rồi.]
[Em sai thật rồi.]
[Em không nên tự cho mình là đúng mà lao đến cứu người. Còn làm rách váy của chị khiến chị lên top tìm kiếm.]
[Xin chị cho em một cơ hội chuộc lỗi huhu.]
[Tối nay em mời chị nhé?]
Nhóc ấy gửi tin liên tục khiến điện thoại cứ rung đến tê cả tay tôi. Nhiệt huyết tuổi trẻ thật đáng sợ.
Thiếu niên không chịu gọi tôi là chị mà cứ khăng khăng gọi tôi là Khương Khương, ý đồ rất rõ ràng.
[Cho em một cơ hội đi mà huhu. Anh trai em còn đánh em một trận, mắng em mắt mù nữa huhu.]
Cậu ấy nhanh chóng gửi một cái emoji khóc lóc với một tấm hình chụp quầng mắt tím tái do bị đánh.
Tôi không thể không cười phá lên.
Rõ ràng là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp rồi mà sao vẫn khờ khạo thế.
Phương Hân ngồi cạnh sáp vào người tôi: "Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?"
Tôi nghiêng điện thoại cho cô ấy xem đoạn trò chuyện.
"Em trai Chu Cẩn."
"Đm" Cô nàng chửi tục: "Là Chu kia á?"
Tôi gật đầu.
"Đúng là Chu đó."
Cô ấy lập tức lộ ra vẻ hả hê: "Tốt lắm! Nếu bố cậu mà biết, e rằng ruột lão ấy hỏng mất."
"Chỉ là, cậu không định nói cho hắn biết sự thật năm đó sao?"
“Nói cho hắn biết?” Tôi lắc đầu, phát hiện tâm trạng của mình bình tĩnh lạ thường: “Cậu cảm thấy hắn sẽ tin sao?”
13.
Chu Cẩn là người nói được làm được.
Kết quả cuối cùng của mảnh đất đó được công bố, nó rơi vào tay nhà họ Tống.
Bố tôi rất tức giận, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi.
Nhưng tôi không nhấc máy lần nào.