Chương 2 - Lại Là Phát Điên
Xét cho cùng, bố tôi muốn bám víu nhà hắn. Từ khi học cấp ba tôi đã bị ông nhắc đến nỗi tai mọc thành kén.
"Con phải hầu hạ Ôn tiểu thiếu gia thật tốt."
Tôi giúp hắn cầm cặp, làm bài tập về nhà và giúp hắn dọn dẹp đống chuyện rối rắm hắn gây ra.
Lúc đầu, hắn bài xích tôi, giơ tay động chân dọa nạt tôi. Sau đó, hắn giúp tôi đánh cậu học sinh lớn hơn đã quấy rối tôi.
Tôi đã nghĩ mình trở nên đặc biệt với hắn.
Tôi nhìn hắn dần lớn lên, trở thành một thiếu niên đẹp trai, quyến rũ.
Nhìn hắn được bao quanh bởi vô số cô gái xinh đẹp.
Nhìn hắn một ngày trước chơi bời lêu lổng, phóng túng cùng một hoặc mấy cô, hôm sau lại có thể ôm vai tôi, bộ dáng dương dương đắc ý.
"Nhớ kỹ, đây là chị gái của tôi."
Bàn tay hắn nóng bỏng khiến tôi run lên như bị bỏng.
Tôi trơ mắt nhìn mình chìm đắm trong vũng lầy, ngu ngốc muốn giấu đi tình cảm của bản thân.
Cho đến tối hôm đó, hắn uống quá chén và gọi tôi đến đón.
Vất vả đưa được con mèo đang say về nhà, tôi định rời đi thì bị giữ lại.
Hắn nheo mắt, nửa mơ nửa tỉnh, nhìn tôi đầy tình ý.
"Miên Miên."
Những nụ hôn rơi xuống.
Tôi không đẩy hắn ra.
Không có tỏ tình, không có hoa tươi, chỉ có đau đớn.
Nhưng tôi vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nào ngờ, khi Ôn Tử Ngang tỉnh dậy vào sáng hôm sau, hắn lại nhìn tôi với ánh mắt khinh thường như vậy.
"Khương Miên, cô thật là. . . "
Là gì?
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, còn chưa kịp xấu hổ, Ôn Tử Ngang đã tắm rửa thay quần áo rồi đi.
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng rất to. Thậm chí, hắn không thèm cho tôi một cái liếc mắt.
Tôi thẫn thờ ngồi trên giường hồi lâu, không biết mình đã làm sai điều gì.
Về sau tôi mới biết.
Bố tôi đã đến xin hắn rót vốn vào công ty đang trên đà phá sản của gia đình tôi.
Rất lâu sau tôi mới biết, “Miên Miên” mà đêm đó hắn gọi là “Miên” trong Tống Miên.
* “Miên” trong tên của Tống Miên là 棉 “miên” (vải bông, cây bông)
“Miên” trong tên Khương Miên là 绵 “miên” ( mềm mại)
Hắn không yêu tôi.
Trái tim thiếu nữ của tôi đã chết trước khi nó kịp nảy mầm.
Từ đó về sau, hắn chỉ gọi tôi là chị.
Như thể đó là một biệt danh.
Một biệt danh độc quyền của hắn dành cho tôi.
Như thể đó là sự sỉ nhuc từ trên cao nhìn xuống.
4.
Một tuần liền hắn không liên lạc với tôi.
Mãi đến hôm sinh nhật của hắn.
Ôn Tử Ngang thích náo nhiệt. Mỗi lần sinh nhật đều là tổ chức vô cùng hoành tráng. Các thiếu gia và tiểu thư trong giới đều đến tham gia.
Lúc đầu tôi không muốn đi, nhưng tôi không thể chịu được việc đám bạn của Ôn Tử Ngang cứ gửi hết tin này đến tin khác thúc giục tôi đến bữa tiệc.
“Khương Miên, tối nay Ôn thiếu tổ chức sinh nhật ở Gin. Chị không tới cũng không thích hợp lắm nhỉ?”
Do dự một lúc lâu, cuối cùng, tôi quyết định sẽ đến tặng quà rồi rời đi luôn.
Nhưng khi tôi vừa định mở cửa phòng bao thì chợt nghe thấy đám bạn của Ôn Tử Ngang hỏi hắn.
"Ôn thiếu gia à, sau này Tống tiểu thư trở về rồi thì chị Khương phải làm sao bây giờ?"
Xung quanh nổi lên những tiếng huýt sáo hóng chuyện.
Động tác mở cửa của tôi dừng lại.
Một lúc sau, giọng nói uể oải của Ôn Tử Ngang vang lên.
"Làm sao là làm sao? Tốt xấu gì cũng theo tôi nhiều năm như vậy, nên làm thế nào thì làm thế nấy thôi."
"Ôn thiếu thật hào phóng. Chia tay còn tặng không một mảnh đất. Cẩn thận người ta lại bám lấy cậu không thôi đấy. Dù sao thì một kim chủ hào phóng như cậu cũng không nhiều."
Tôi cảm giác như bị ai đó tát thật mạnh. Bàn tay cầm hộp quà chứa đồng hồ run lên bần bật. Lúc này, tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.