Chương 11 - Lại Là Phát Điên
Nhưng buổi sáng, cô ả vừa khổ đau vắt óc nghĩ trăm phương nghìn kế để đội phòng cháy chữa cháy và thuế đình chỉ hoạt động kinh doanh của chúng tôi để chỉnh đốn công ty; buổi chiều đã bị các trưởng bối trong nhà bắt đến xin lỗi.
"Xin lỗi……"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Lạp tức giận. Toàn thân làm dáng cự tuyệt người sống đến gần.
Cậu nhóc mặt không đổi sắc bảo Hoắc Kiều.
"Sai rồi, người cô nên xin lỗi ở đằng kia."
Nhìn cô ấy tức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải khuất nhục nhận sai.
Thật lòng mà nói.
Cảm giác vả mặt.
Quá sảng khoái.
Sau khi Hoắc Kiều rời đi, chàng trai bắt đầu điên cuồng vẫy đuôi, muốn được khen ngợi.
"Khương Khương, Khương Khương! Vừa rồi chị thấy em thế nào?"
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, vuốt đầu chó của cậu ta.
"Rất tốt."
16.
Mọi người thường nói “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, quả thực không sai.
Hôm nay tôi bị Ôn Tử Ngang chặn ngay trước cửa nhà.
Người hắn nồng nặc mùi rượu, vừa bước lên đã muốn hôn tôi. Tôi không chút suy nghĩ liền trốn đi, lại bị hắn bóp cằm ép tôi quay mặt nhìn hắn.
Hắn ngửi quanh cổ tôi như một con chó, xác định rằng không có mùi mà hắn không muốn ngửi mới hài lòng hỏi tôi.
"Chị có ý với thằng nhóc họ Chu kia?"
"Liên quan gì tới cậu?"
Tôi vòng qua hắn muốn vào nhà, nhưng bị hắn giữ lấy tay, ấn mạnh vào tường.
"Chị, em rất nhớ chị."
Vừa nói hắn vừa muốn hôn một bên cổ tôi. Động tác của hắn vô cùng suồng sã khiến tôi ghê tởm.
Tôi hít một hơi thật sâu, nén cơn buồn nôn lại và cảnh báo hắn.
"Dừng lại, Ôn Tử Ngang. Đừng ép tôi hận cậu."
Động tác của hắn dừng lại trong phút chốc. Sau đó hắn ta cười khẩy, như thể đang trêu chọc một con chuột sắp chết.
“Thằng nhóc họ Chu kia — quả thật chị có thể làm ra việc này.”
“Chị nghĩ rằng có chỗ dựa mới là chị có thể thoát khỏi tôi đúng không?”
“Đừng mơ mộng nữa.”
“Oắt con đó có biết chị trông như thế nào trên giường không?"
Ôn Tử Ngang bỗng lên giọng: "Biết lần đầu của chị là cho tôi không?"
Vẻ mặt hắn tràn ngập ác ý.
"Nó có biết chúng ta từng cui khô bốc lửa, không kịp vào phòng mà làm luôn trên xe không?"
Cuối cùng, tôi không thể kìm nén được nữa, tát Ôn Tử Ngang một cái thật mạnh.
"Ôn Tử Ngang, con mẹ nó, cậu là đồ khốn!"
Ôn Tử Ngang liếm khóe môi chảy máu, cười như thằng thần kinh.
"Họ Chu, nghe thấy chưa?"
Hắn giơ điện thoại di động lên, trên màn hình đang hiển thị có một cuộc gọi.
Là Chu Lạp.
Trái tim tôi tan nát, cảm giác ngạt thở nhấn chìm tôi.
Ôn Tử Ngang cười ha hả buông tay, tràn đầy ác ý.
"Chị, cả đời này của chị cũng đừng nghĩ tới chuyện rời xa tôi. Đây là chị nợ tôi."
Đêm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Chu Lạp.
"Khương Khương, đợi em."
17.
Chu Lạp đột nhiên biến mất.
Không thể liên lạc với cậu nhóc, cậu ấy cũng cahwngr liên lạc với ai.
Chỉ có Chu Cẩn trực tiếp gọi điện cho tôi.
Duy nhất năm từ.
"Cô Khương, tự trọng đi."
Tôi đã hơn một lần nghe những lời như vậy từ người trong vòng bọn họ.
Nỗi nhục nhã như muốn nhấn chìm tôi.
Đúng lúc này, một đơn hàng lớn mà công ty nhận trước đó cũng gặp trục trặc.
Sắp đến lúc giao hàng, bên kia liên tục từ chối thanh toán với lý do chất lượng có vấn đề.
Đó không phải là một số tiền nhỏ.
Tôi không biết đó là lời cảnh báo của Chu Cẩn hay ai khác.
Chuỗi tài chính của công ty đã bị kéo căng đến cực hạn.
Tôi đi vay khắp nơi nhưng vẫn luôn bị từ chối.
Những vị giám đốc từng mỉm cười chào đón tôi khi tôi ở cùng với Ôn Tử Ngang lần lượt lật mặt, hoặc viện cớ trốn tránh hoặc đơn giản là không trả lời điện thoại.