Chương 1 - La Váy Lụa Và Giáp Hoàng Kim
Cửu châu chiến loạn, thế lực Khánh quốc hùng hậu, chỉ bằng vài năm ngắn ngủi đã đánh bại bảy nước.
Nam Yến quốc là nước chiến đấu yếu nhất, Phụ Vương ta vì muốn dân chúng không lâm vào chiến loạn nên đã đầu hàng Khánh quốc.
Khánh đế tàn bạo, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội khi dễ quốc như vậy được.
Chúng ta muốn đầu hàng cũng phải thỏa mãn được điều kiện của ông ta, hoặc là đưa Thái Tử Yến Thuần đến làm con tin, hoặc là ta phải đến liên hôn.
Là Thái Tử nhưng từ nhỏ thể chất hoàng huynh đã vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không thể học cưỡi ngựa bắn tên, chỉ có thể đóng cửa ngày ngày đọc sách.
Nếu để huynh ấy đến Khánh quốc làm con tin, bôn ba đường dài lại thêm bốn bề chiến loạn như thế, khác nào ép huynh ấy ch.
Có thể đi, cũng chỉ có ta mới có thể đổi lấy hòa bình cho Nam Yến quốc.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đương nhiên Phụ Hoàng ta không nỡ.
Nhưng nếu chống lại Khánh đế, kết cục của một nhà chúng ta, thậm chí là cả Nam Yến quốc đều sẽ phải chôn chung.
Từ nhỏ hoàng huynh đã yêu thương ta, lần này huynh ấy cũng là người đầu tiên đứng lên phản đối:
“Để Quân Nhi vào hậu cung của tên bạo quân ấy, làm sao có nổi một ngày tốt lành? Ta là huynh trưởng, chuyện hy sinh vì nước nên để ta làm mới phải.”
Vì để chứng tỏ mình có thể khua đao múa thương, hoàng huynh liền đứng dậy cầm lấy cây thương dài, chưa kịp làm gì bệnh ho đã tái phát, phun ra toàn là máu.
Đến tận ngày ta xuất giá, hoàng huynh vẫn bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, ngay cả đứng dậy một chút cũng khó khăn.
Huynh trưởng nóng nảy hất đổ hết toàn bộ thuốc: “Phải ch thì chúng ta cùng ch! Ta như này khác nào phế nhân!”
Ta thở dài, lấy ra khăn tay lau đi nước thuốc dính trên tay hoàng huynh: “Ca ca có từng nghĩ cho dân chúng Nam Yến chưa? Họ đâu có tội gì?”
Hoàng huynh buồn bực thở dài, huynh ấy vẫn luôn lo nghĩ cho dân chúng, sau này nếu có thể trở thành Nam Yến vương nhất định sẽ là một minh quân yêu nước yêu dân.
“Ca ca đừng tức giận, muội nghe nói mặc dù Khánh đế tàn bạo nhưng lại rất sủng ái các phi tần, ca ca không cần lo lắng đâu.”
Khánh đế cử sứ đoàn đến đón ta, tại đường Vĩnh Yên ta được dân chúng Nam Yến quốc tiễn đi trong nước mắt.
Ngay cả người luôn kiệm lời như Phụ Vương cũng luôn miệng dặn dò ta cẩn thận, ông để lá bùa bình an cầu từ Vạn An tự vào tay ta:
“Quân Nhi, lần này đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Nước nhà yếu kém, quốc vương muốn đảm bảo cho dân chúng có cuộc sống yên ổn, không còn sự lựa chọn nào khác.
Thấy phụ vương lệ rơi đầy mặt, ta liền cố gượng cười an ủi: “Phụ Hoàng yên tâm, hậu cung Khánh đế ba nghìn giai lệ, chỉ sợ con đến cũng chẳng có cơ hội gặp mặt ông ta.”
“Người cứ ở trong cung ăn đồ ngon, uống rượu sảng khoái, hưởng thụ cuộc sống yên bình thật tốt. Chẳng mấy nhi thần sẽ về vấn an Phụ Hoàng, Mẫu Hậu.”
Nhưng rốt cuộc, ta đã quá ngây thơ.
2
Thiên hạ ai ai cũng biết Khánh đế tàn bạo, nhưng không ai ngờ ông ta còn có sở thích đặc biệt nơi khuê phòng.
Đêm động phòng hoa chúc, ông ta dùng roi dài nhúng qua nước ớt quất liên tiếp lên người ta.
Da ta lập tức nứt ra, nước ớt dây lên miệng vết thương, ta đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi túa ra thấm ướt đẫm đệm giường.
Khánh đế cúi xuống nâng cằm ta lên, ngẩng đầu cười lớn: “Thiên hạ đều nói Công chúa Nam Yến quốc mỹ mạo tựa thiên tiên lạc tại trần thế, dưới háng của bổn vương cũng chỉ như một con súc vật mà thôi, khác gì nữ nhân phong trần chứ? Ha ha ha ha ha…”
Ta cắn chặt hàm, bật ra một tràng cười: “Hoàng Thượng, ngươi so ta với súc vật, vậy ngươi và ta nằm cùng một giường, thì gọi là gì?”
Khánh đế nổi giận, hai tay như gọng kìm bóp chặt cổ ta, lực tay vô cùng lớn, ta như bước nửa chân vào quỷ môn quan.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói bất an của công công: “Hoàng Thượng, Thái Tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến…”
“Đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, có chuyện quan trọng gì mà nhất quyết muốn gặp?”
Khánh đế bực tức, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ ta, đạp cửa ra ngoài.
Lúc này ta mới có thể há miệng ra sức hít thở, nhìn xiêm y la liệt trên mặt đất, lại nhìn đến da thịt chằng chịt vết thương trên người mình, chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Những ngày tháng ở Khánh quốc của ta, có thể nói là sống không bằng chết.
Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng lên.
Giờ trái lại ta lại hâm mộ những phi tần bị biếm vào lãnh cung, vào đó còn có một mảnh trời thanh tịnh, cô độc chết đi chính là ân điển trời ban.
Vẽ tranh là cách duy nhất để ta chữa lành vết thương, lồng vào tranh vẽ những nỗi nhớ quê nhà của mình.
Ta gác bút giương mắt lên nhìn người trước mắt, nam tử một thân cẩm y hoa phục, tay cầm quạt xếp, nhướng mày nhìn ta: “Hoạ bút có thần, chỉ tiếc đôi mắt người trong tranh có quá nhiều nỗi ưu tư.”
Là Thái Tử Hy Hòa, nghe nói tính tình hắn không tốt lắm, tốt nhất đừng nên đắc tội.
“Điện hạ nói phải.”
Ta đứng dậy tính rời đi, bỗng nhiên khăn tay rơi xuống đất, Thái tử cúi người nhặt lên, trao lại về tay ta: “Bổn vương vừa đến, ngươi đã muốn đi, ngươi có thành kiến gì với bổn vương à?”
Không may là, trong cung tai vách mạch rừng, một màn này đã bị công công bên người Khánh đế bắt được.
Khánh đế cười lạnh, sai người lấy cây roi dài đến: “Ngươi chê bổn vương già rồi, muốn đi quyến rũ Thái Tử có đúng không?”
Ta có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện minh, việc gì phải cãi lại rước thêm tội vào người?
Khánh đế dường như cố ý tra tấn, mới mấy tháng ngắn ngủi, trên người ta đã không có lấy một chỗ lành lặn.
Ta vẫn nhớ rõ ngày ấy thắng trận trở về, ông ta rất cao hứng, bắt ta ăn mặc nổi bật sặc sỡ dẫm lên mảnh vỡ chén trà múa một khúc Nghê thường vũ y.
*"Nghê thường vũ y khúc" gọi tắt là "Nghê thường" là vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, thuộc điệu "Thương"."Nghê thường vũ y vũ" phối hợp với nó, người vũ nửa trên trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây. Tóm lại, múa nhạc và y phục của nó điều ra sức miêu tả tiên cảnh vô hư chập chờn với hình ảnh tiên nữ.
Tướng sĩ ngồi dưới dấy lên dục vọng, ánh mắt dán chặt trên người ta, đảo mắt nhìn nhau, nở nụ cười càn rỡ đầy d*m đãng.
Sau vài ly rượu, Khánh đế vẫy tay, thưởng ta cho những quân lính đã thắng trận.
Ta dồn hết sức bình sinh chống cự, chỉ đổi lại động tác ngày càng thô bạo của chúng, thân dưới đau đớn như bị ai xé rách ra.
Đến khi bọn chúng hài lòng kéo quần lên bỏ đi, chỉ còn lại ta nằm trên mặt đất lạnh như băng, vậy nhưng ta lại không rơi lấy một giọt nước mắt.
Khánh đế đi đến trước mặt ta, cúi xuống nắm lấy tóc ta giật về phía sau, kề bên tai ta nhẹ giọng nói: “Đã phiền ái phi tốn công thay bổn vương khao thưởng tướng sĩ đã tiêu diệt Nam Yến quốc rồi.”
“Giờ ngươi đã không còn nhà để về, không bằng làm một con chó ngoan ở bên cạnh bổn vương, thế nào?"
"A!"
Tim ta đau như bị xé toạc, phút chốc nước mắt trào ra.
Lòng căm thù của ta đối với Khánh đế đã lên đến đỉnh điểm, ta tháo chiếc trâm cài tóc, dùng sức đâm thật mạnh, nhưng ông ta chỉ dùng một tay cũng có thể dễ dàng bắt được, ném lại ta xuống mặt đất.
Khánh đế cười nhạt sửa sang lại y phục trên người, cúi xuống nhìn ta: "Người nhà ngươi thật ra cũng ương ngạnh giống như ngươi, đến chết cũng không chịu mở miệng xin tha.”
"Ngươi đê tiện vô sỉ, bội bạc! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Khánh đế ném mạnh chén trà nhỏ bằng sứ trong tay xuống đất, chỉ tay vào ta quát: "Là bọn chúng bội bạc trước! Người nhà ngươi không biết nghe được tin tức nói ngươi ở trong cung bị ngược đãi từ đâu, muốn dấy binh tạo phản, bổn vương không diệt bọn chúng, chẳng lẽ chờ bọn chúng đến lấy đầu bổn vương?”
Cả thể xác lẫn tinh thần đều tan nát, ta chết trong tuyệt vọng vào cái đêm ta biết Nam Yến quốc đã bị tiêu diệt.
Khánh đế sai người vứt xác của ta bên bờ sông ngoài thành, để chó hoang cắn xé xác ta.
Ta không cam lòng, oán trách ông trời bất công.
Khi tỉnh lại, huynh trưởng cười bất lực dùng sách gõ nhẹ đầu ta: "Muội còn ngủ nữa, để phu tử thấy được kiểu gì cũng bị mách đến tai phụ vương cho xem.”
*phu tử: thầy giáo
Ta...đã sống lại!
Sống lại một đời, ta không muốn làm một công chúa mất nước bị người ta tuỳ tiện vứt đi nữa.
"Phụ vương, con phải tập võ! Con muốn tìm sư phụ tốt nhất!”
Mục tiêu đời này của ta chỉ có một - gi bạo quân, trả lại thiên hạ thái bình.
3
Ta sống lại vào năm thứ nhất Khánh đế chinh chiến tứ phương, từ tiền tuyến không ngừng truyền ta tin các nước bại trận.
Nam Yến quốc là nước yếu nhất, đương nhiên không phải nỗi bận tâm của Khánh đế lúc này, cho nên tạm thời chúng ta vẫn còn trong thời kỳ hoà bình, chưa lâm vào cảnh chiến loạn liên miên.
Ta biết, nếu toàn bộ bảy nước kia bại trận, sẽ đến lượt Nam Yến quốc chúng ta.
Nhưng chiến sự cấp bách, chỉ dựa vào sức một mình ta không thể nào xoay chuyển cục diện, ta cũng không dám lấy tính mạng dân chúng và tướng sĩ Nam Yến quốc ra để đánh cược.
Phụ Vương sủng ái ta, người nghe ta có hứng thú với kiếm thuật, lập tức bỏ ra một số tiền lớn mời về một vị cao nhân từ dân gian, dạy ta tập võ.
Vài năm theo học sư phụ, từ dùng ám khí đến cưỡi ngựa bắn tên, dùng dao đến trường cung đoản kiếm, tất cả ta đều học hết một lượt.
Để đối phó với Khánh đế, chỉ dẫn binh đến đánh không thể nào là đối thủ của ông ta, quân đội dưới trướng ông ta có thể san bằng nước ta bất cứ lúc nào.
Chỉ có thể ẩn nấp bên người ông ta, lấy được tín nhiệm mới có thể gt ch ông ta.
Cuối cùng, sau khi Khánh đế tiêu diệt bảy nước kia, Phụ Vương đầu hàng, Khánh đế đưa ra hai điều kiện cho chúng ta chọn.
Lần này ta không chút do dự lựa chọn trở thành con tin thay huynh trưởng.
Phụ mẫu không đồng ý, sợ nhỡ ta bại lộ thân phận sẽ dẫn đến đại họa.
Nhưng mầm mống hận thù đã sớm cắm rễ sâu trong ta.
Do sức khỏe huynh trưởng yếu ớt, vóc dáng ta và huynh ấy lại có vài phần giống nhau, thay đổi y phục cũng không sợ bị phát hiện.
Nhân lúc đêm khuya, ta giả trang thành huynh trưởng, mang theo tùy tùng và cống phẩm lẻn đến Khánh quốc trước.
Vừa đến Khánh quốc, đoàn người chúng ta đã bị thủ vệ của đoàn con tin trong thành vây lấy với thái độ bỡn cợt.
*đoàn con tin này chính là hoàng tử từ các nước khác bị đưa đến làm con tin đó mn, tác giả dùng từ “chất tử đoàn” nhưng tui thấy để từ “chất tử” ta nghĩa quá nên ra, nghe lại k hay cho lắm. Các bà có từ nào hợp hơn cmt tui biết nha.
Ta nhận ra người dẫn đầu, là tam hoàng tử Bắc Tề quốc, Tân Triệt, hắn bị Bắc Tề vương chiều hư, là một tên chỉ biết ăn chơi trác táng, quần là áo lượt.
*Đoạn này tác giả miêu tả tam hoàng tử là một tên “hoàn khố”, "Hoàn khố" - trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Trước kia hắn từng phái người đến cầu thân ta với phụ vương, phụ vương lo lắng cho ta nên đã từ chối cửa hôn sự này.
“Đây không phải Thái tử ốm yếu của Nam Yến quốc, Yến Thuần hay sao? Nhìn cái cơ thể này của ngươi, ta còn tưởng là vị cô nương nào vào thành cơ đấy, ha ha ha ha…”
Ta giữ chặt dây cương, dừng ngựa trước mặt Tân Triệt, đối phó với người như hắn không cần phải giữ miệng tích đức.
“Tân Triệt, Bắc Tề quốc và Nam Yến quốc đều là nước đã đầu hàng, luận về địa vị, ngươi và ta khác gì nhau? Không cần phải ở đây nói mấy lời hạ thấp người khác, thể hiện mình cao quý.”
Tân Triệt cứng miệng nói không nên lời, nhưng lại không muốn mất mặt trước đoàn người, hắn cầm lấy trường thương định giáo huấn ta.
Mới bị ta nói có một câu đã không nhịn được.
Ta bắt lấy trường thương bằng một tay, dùng sức kéo lại khiến hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Tân Triệt kinh ngạc nhìn ta, sau đó lại vung thương đâm tới: “Tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi à?”
Ta xoay người xuống ngựa, trước đây khi tập luyện với sư phụ, gặp những đối thủ mạnh hơn Tân Triệt rất nhiều ta cũng có thể đánh bại.
Huống chi là một tên Tân Triệt chỉ biết làm màu, chỉ bằng vài chiêu ta đã đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Đoàn con tin không ai có can đảm đánh lại ta, đành phải tiến lên đỡ Tân Triệt đứng dậy.
“Cút!”
Tân Triệt đẩy bọn họ ra, lau máu bên khóe miệng, chắc là cảm thấy không còn mặt mũi nào nên liều mạng loạng choạng lao về phía ta.
Ta tính chờ hắn lao đến thật gần rồi đá hắn một cước mạnh gấp bội, nhưng khi Tân Triệt vọt đến trước mặt ta, hắn đã bị một người khác đá ngã xuống đất.
“Tân Triệt, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng có tự tìm phiền toái nữa.”
Giương mắt nhìn lên, là Thái tử Hy Hòa cùng một thân cẩm y hoa phục, tóc cài ngọc quan, dưới hàng lông mày lưỡi kiếm là đôi mắt hắc bạch phân minh, sóng mắt lưu chuyển, không giận mà uy.
So với Thái tử Hy Hòa trong trí nhớ của ta có chút không giống lắm, trước đoàn con tin, lời nói của hắn đương nhiên rất có uy lực.
Ta nhớ kiếp trước, khi hắn đưa trả khăn tay cho ta, đôi mắt cũng nhuốm ý cười.
Ta thở dài với hắn: “Đa tạ Thái tử điện hạ đã giải vây.”
Hắn chính là nhân vật then chốt trong kế hoạch tiêu diệt bạo quân của ta, lấy được sự tín nhiệm của Thái tử đương nhiên sẽ có cơ hội tiếp cận Khánh đế.
Hy Hòa nhướng mày: “Ngươi nhận ra ta?”
“Thái tử điện hạ phong tư lỗi lạc, trời sinh khí chất vương giả, muốn người ta không nhận ra cũng khó.”
Hy Hòa hơi nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy trêu chọc: "Muốn nịnh nọt bổn vương? Tai bổn vương cũng không mềm như vậy."
Thấy ta không nói gì, hắn cúi xuống bình thản nhìn ta, cười càng lớn: “Mới nói một câu đã ấm ức rồi? Bổn vương đùa với ngươi thôi.”
Ta chăm chú nhìn hắn, vị Thái tử này đúng là tùy tiện bỡn cợt.
Nhi tử của Khánh đế đúng là cũng chẳng tốt hơn ông ta là bao.
Ta phải nghĩ ra cách gì đó gi hắn.
4
Sau đó không lâu là Tiết Nguyên Tiêu, nghe nói hội hoa đăng rất náo nhiệt, khiến đoàn con tin cũng háo hức muốn xuất cung xem thử.
“Nghe nói có vô số mỹ nhân đến xem hoa đăng, không biết có thật hay không.”
“Còn có cả cô nương trong Thanh Ngọc lâu, châu tròn ngọc sáng, đàn một khúc nhạc, khoái lạc đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tân Triệt hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là chút tàn hoa bại liễu, các ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử một nước, sao dáng vẻ cứ như chưa thấy sự đời bao giờ vậy.”
Mọi người nhất thời im bặt, Tân Triệt chà sát kiếm trong tay, giương mắt nhìn ta: “Yến Thuần, trái lại lệnh muội Yến Quân nhà ngươi lại là quốc sắc thiên hương, chẳng qua tính tình cao ngạo, không ai dám lấy nàng.”
“Không phải không ai dám lấy, mà là có người tự cao đến cầu thân, bị từ chối, thẹn quá hóa giận mà thôi.”
Tân Triệt mặt đỏ bừng, một cước đá đổ xô nước dưới chân, lao ta túm cổ áo ta; “Yến Thuần, ngươi muốn gây sự có đúng không?”
Lại muốn đánh nhau? Ta thật sự thấy mệt đấy, hắn cũng đâu phải đối thủ của ta.
Đối mặt với những lời khiêu khích của hắn mỗi ngày, trong lòng ta cũng không quá để ý, nhưng dường như hắn đã coi ta như cái gai trong mắt.
Thà ở trong cung ít gây chuyện một chút vẫn tốt hơn, tránh đánh rắn động cỏ.
Ta mỉm cười với Tân Triệt: “Tân Triệt, thật ra ngươi không cần lúc nào cũng gây khó dễ cho ta như thế, ta không có ác ý với ngươi.”
Hắn giật mình, ta gỡ tay hắn ra, hắn lại không hề phản kháng, đứng đơ người một chỗ.
“... Ngươi và lệnh muội thật ra có vài phần giống nhau.”
“Dù sao cũng là huynh muội, có bảy tám phần giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Thái Tử Hy Hòa cũng không thể từ chối được yêu cầu của nhóm người chúng ta, đành phải chờ Khánh đế phê chuẩn mới đồng ý dẫn chúng ta ra khỏi cung ngắm hoa đăng.
Thật ra ban đầu ta định ở trong cung chuyên tâm luyện kiếm, nhưng Hy Hoà vẫn cưỡng ép đưa ta ra khỏi cung:
“Ta thấy ngươi suốt ngày lo âu, không bằng dẫn ngươi ra ngoài cung hưởng thụ một chút, cô nương thanh Ngọc lâu, ngươi muốn ai, bổn vương cho ngươi tất.”
“Thật ra không cần phải vậy.”
Trước kia vẫn còn ở Nam Yến quốc, ta thường xuyên cải trang thành thư sinh ra ngoài phố ăn chơi thưởng nhạc, tiết hoa đăng hàng năm chính là thời gian ta thích nhất.
Khi đó thật sự không phải lo nghĩ gì.
Bây giờ trong lòng đã có kế hoạch trả thù, hội hoa đăng vốn thấy vui vẻ nhất cũng trở nên vô vị.
Tân Triệt mê đánh cờ, vừa ra khỏi cung là đi thẳng đến kì thất.
*kì: cờ
thất: buồng, phòng
Mà chúng ta đang dạo trước thanh Ngọc lâu thì bị một cô nương mặc y phục lụa mỏng manh chặn lại trước cửa.
“Công tử, hoa đăng kia thì có gì mà đẹp, không bằng đến khuê phòng của tiểu nữ, nghe tiểu nữ độc tấu một khúc cho người.”
Khăn tay bằng tơ vô tình lướt qua chóp mũi lưu lại hương thơm mê người, lập tức khiến đoàn con tin bị lạc phương hướng, tùy ý để cô nương dẫn vào Thanh Ngọc lâu.
Ta uyển chuyển từ chối cô nương đang mời gọi, bị đám người cười nhạo: “Yến Thuần, không phải là ngươi bị thiến rồi đấy chứ? Đúng là không có phúc hưởng thụ, ha ha ha ha…”
Ta đang muốn phản bác, Hy Hoà đã lên tiếng: “Bổn vương cũng không thích phong trần, có phải ý các ngươi là bổn vương cũng bị thiến rồi đúng không?”
Đoàn con tin lập tức câm miệng.
Thật ra so với phụ thân Khánh đế hoang dâm vô độ kia, hắn vẫn được coi là đứng đắn.
Không biết chừng ở nơi riêng tư hắn còn có sở thích đặc biệt hơn cả cha mình.
Dường như Hy Hòa cố ý muốn khiến ta vui: “Không thích cô nương chỗ này? Vậy ngươi nói xem ngươi thích cô nương như thế nào, bổn vương đưa ngươi đi tìm.”
Ta nén lửa giận: “Ta thích đoạn tụ, điện hạ không cần bận tâm lo nghĩ cho ta, ta dạo quanh một chút là được rồi.”
*đoạn tụ: đồng tính nam
Hy Hòa khẽ nhếch đuôi lông mày, khóe miệng cong lên ý cười: “Ý ngươi bổn vương rất thích, ngươi cảm thấy bổn vương thế nào?”
“Ta cảm thấy ấn đường điện hạ ta tăm, nhất định là do ham muốn quá độ, không bằng trước tiên tìm lang trung chẩn mạch, bồi bổ thân thể đi thì hơn.”
Hy Hòa bị đùa cợt, cười lớn: “Không ngờ ngươi còn dám đấu khẩu với bổn vương, bỏ đi, bổn vương không thèm so đo với ngươi, theo bổn vương đi thưởng hoa đăng thì sao?”
Ta lạnh giọng nói: “Điện hạ tự đi một mình đi, ta trời sinh không thích náo nhiệt.”
Vất vả lắm mới được xuất cung, ta tội gì ép mình ở chung một chỗ với kẻ thù chứ, làm vậy không phải phá hủy hết cảnh đẹp đêm nay hay sao.
Chờ Hy Hòa phản ứng lại, ta đã lẫn vào trong đám đông, mặc kệ hắn ở phía sau rồi.
Đây là lần đầu tiên ta dạo chơi phố xá Khánh quốc, nơi đây đầy rẫy sự xa hoa trụy lạc, khác xa Nam Yến quốc ta.
Ngay cả chủng loại bột phấn nước mà các cô nương sử dụng cũng đa dạng hơn nhiều so với khi ta ở Nam Yến quốc.
Khi ta đi qua cửa hàng son phấn, ngửi được mùi cao thơm đặc chế thơm ngát, vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Ta cầm lấy một khối cao thơm đưa lên trước mũi ngửi, không thể không khen sư phụ chế hương nơi đây quả nhiên là tốt nhất thiên hạ.
Chủ quán cười trừ đứng dậy: “Công tử, không phải là mua cao thơm tặng cô nương trong lòng đấy chứ? Cao thơm hương mai này là hàng mới, hương thơm thanh nhã, đem tặng chắc chắn sẽ khiến cô nương hài lòng.”
Ta rất thích cao thơm này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đặt xuống.
Mấy thứ đồ dùng nữ nhi khuê các này nhỡ bị người khác phát hiện, không giải thích rõ được trái lại còn bị người ta nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau quay về cung, đoàn con tin đang ở trong viện kể nhau nghe về một đêm phong lưu hôm qua ở Thanh Ngọc lâu.
Ta nhịn xuống khó chịu, dắt ngựa về chuồng, cho nó ăn ít cỏ.
Mỗi lần tâm tư phiền muộn, ta đều ở trong tàu ngựa ngồi một lúc.
Vừa xoay người, suýt chút nữa đã đụng trúng Thái tử Hy Hòa đang chặn đường đi của ta, ngoài miệng tán gẫu: “Lại ở chuồng ngựa ngâm thơ à?”
“Điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Khóa miệng Hy Hòa ngậm ý cười: “Tặng ngươi đồ tốt, đưa tay ra đây.”
Ta chìa tay ra, Hy Hòa đặt một hộp gỗ nhỏ vào lòng bàn tay ta.
Hộp cao thơm gỗ màu xanh tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã, tim ta đập dồn dập, đây là hộp cao thơm ta thích nhất!
Trong nháy mắt mặt ta nóng bừng lên, hoảng loạn như bị người ta nhìn thấu tâm tư, hay là hắn đã nhận ra thân phận của ta?
“Điện hạ tặng ta cao thơm của mấy cô nương làm gì?”
Hy Hòa dường như rất đắc ý khi thấy dáng vẻ hoảng loạn của ta, cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Bổn vương thấy ngươi ở tiệm son phấn cứ nhấc lên lại hạ xuống, biết ngươi thích cao thơm hương mai này nên mua cho ngươi đó."
Ta ném lại cao thơm cho hắn: “Điện hạ hiều lầm rồi, ta vốn định tặng cao thơm này cho cô nương trong lòng, nhưng chưa tìm được loại thích hợp mà thôi. Cái này Điện hạ cầm về đi.”
Hy Hòa cười đầy ẩn ý, tiếp tục trêu chọc ta: “Sao cơ? Đoạn tụ mà cũng có cô nương trong lòng? Nam nhi thích cao thơm cũng không phải cái gì ghê gớm đâu.”
Hắn đúng là muốn chọc người ta tức điên mà, luận mồm mép tranh luận, ta đấu không lại hắn.
Ta chạy ra chuồng ngựa, ta sợ nếu còn ở cùng hắn nữa, ta không nhịn được mà rút dao cắt lưỡi hắn mất.
Nam Yến quốc là nước chiến đấu yếu nhất, Phụ Vương ta vì muốn dân chúng không lâm vào chiến loạn nên đã đầu hàng Khánh quốc.
Khánh đế tàn bạo, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội khi dễ quốc như vậy được.
Chúng ta muốn đầu hàng cũng phải thỏa mãn được điều kiện của ông ta, hoặc là đưa Thái Tử Yến Thuần đến làm con tin, hoặc là ta phải đến liên hôn.
Là Thái Tử nhưng từ nhỏ thể chất hoàng huynh đã vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không thể học cưỡi ngựa bắn tên, chỉ có thể đóng cửa ngày ngày đọc sách.
Nếu để huynh ấy đến Khánh quốc làm con tin, bôn ba đường dài lại thêm bốn bề chiến loạn như thế, khác nào ép huynh ấy ch.
Có thể đi, cũng chỉ có ta mới có thể đổi lấy hòa bình cho Nam Yến quốc.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đương nhiên Phụ Hoàng ta không nỡ.
Nhưng nếu chống lại Khánh đế, kết cục của một nhà chúng ta, thậm chí là cả Nam Yến quốc đều sẽ phải chôn chung.
Từ nhỏ hoàng huynh đã yêu thương ta, lần này huynh ấy cũng là người đầu tiên đứng lên phản đối:
“Để Quân Nhi vào hậu cung của tên bạo quân ấy, làm sao có nổi một ngày tốt lành? Ta là huynh trưởng, chuyện hy sinh vì nước nên để ta làm mới phải.”
Vì để chứng tỏ mình có thể khua đao múa thương, hoàng huynh liền đứng dậy cầm lấy cây thương dài, chưa kịp làm gì bệnh ho đã tái phát, phun ra toàn là máu.
Đến tận ngày ta xuất giá, hoàng huynh vẫn bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, ngay cả đứng dậy một chút cũng khó khăn.
Huynh trưởng nóng nảy hất đổ hết toàn bộ thuốc: “Phải ch thì chúng ta cùng ch! Ta như này khác nào phế nhân!”
Ta thở dài, lấy ra khăn tay lau đi nước thuốc dính trên tay hoàng huynh: “Ca ca có từng nghĩ cho dân chúng Nam Yến chưa? Họ đâu có tội gì?”
Hoàng huynh buồn bực thở dài, huynh ấy vẫn luôn lo nghĩ cho dân chúng, sau này nếu có thể trở thành Nam Yến vương nhất định sẽ là một minh quân yêu nước yêu dân.
“Ca ca đừng tức giận, muội nghe nói mặc dù Khánh đế tàn bạo nhưng lại rất sủng ái các phi tần, ca ca không cần lo lắng đâu.”
Khánh đế cử sứ đoàn đến đón ta, tại đường Vĩnh Yên ta được dân chúng Nam Yến quốc tiễn đi trong nước mắt.
Ngay cả người luôn kiệm lời như Phụ Vương cũng luôn miệng dặn dò ta cẩn thận, ông để lá bùa bình an cầu từ Vạn An tự vào tay ta:
“Quân Nhi, lần này đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Nước nhà yếu kém, quốc vương muốn đảm bảo cho dân chúng có cuộc sống yên ổn, không còn sự lựa chọn nào khác.
Thấy phụ vương lệ rơi đầy mặt, ta liền cố gượng cười an ủi: “Phụ Hoàng yên tâm, hậu cung Khánh đế ba nghìn giai lệ, chỉ sợ con đến cũng chẳng có cơ hội gặp mặt ông ta.”
“Người cứ ở trong cung ăn đồ ngon, uống rượu sảng khoái, hưởng thụ cuộc sống yên bình thật tốt. Chẳng mấy nhi thần sẽ về vấn an Phụ Hoàng, Mẫu Hậu.”
Nhưng rốt cuộc, ta đã quá ngây thơ.
2
Thiên hạ ai ai cũng biết Khánh đế tàn bạo, nhưng không ai ngờ ông ta còn có sở thích đặc biệt nơi khuê phòng.
Đêm động phòng hoa chúc, ông ta dùng roi dài nhúng qua nước ớt quất liên tiếp lên người ta.
Da ta lập tức nứt ra, nước ớt dây lên miệng vết thương, ta đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi túa ra thấm ướt đẫm đệm giường.
Khánh đế cúi xuống nâng cằm ta lên, ngẩng đầu cười lớn: “Thiên hạ đều nói Công chúa Nam Yến quốc mỹ mạo tựa thiên tiên lạc tại trần thế, dưới háng của bổn vương cũng chỉ như một con súc vật mà thôi, khác gì nữ nhân phong trần chứ? Ha ha ha ha ha…”
Ta cắn chặt hàm, bật ra một tràng cười: “Hoàng Thượng, ngươi so ta với súc vật, vậy ngươi và ta nằm cùng một giường, thì gọi là gì?”
Khánh đế nổi giận, hai tay như gọng kìm bóp chặt cổ ta, lực tay vô cùng lớn, ta như bước nửa chân vào quỷ môn quan.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói bất an của công công: “Hoàng Thượng, Thái Tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến…”
“Đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, có chuyện quan trọng gì mà nhất quyết muốn gặp?”
Khánh đế bực tức, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ ta, đạp cửa ra ngoài.
Lúc này ta mới có thể há miệng ra sức hít thở, nhìn xiêm y la liệt trên mặt đất, lại nhìn đến da thịt chằng chịt vết thương trên người mình, chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Những ngày tháng ở Khánh quốc của ta, có thể nói là sống không bằng chết.
Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng lên.
Giờ trái lại ta lại hâm mộ những phi tần bị biếm vào lãnh cung, vào đó còn có một mảnh trời thanh tịnh, cô độc chết đi chính là ân điển trời ban.
Vẽ tranh là cách duy nhất để ta chữa lành vết thương, lồng vào tranh vẽ những nỗi nhớ quê nhà của mình.
Ta gác bút giương mắt lên nhìn người trước mắt, nam tử một thân cẩm y hoa phục, tay cầm quạt xếp, nhướng mày nhìn ta: “Hoạ bút có thần, chỉ tiếc đôi mắt người trong tranh có quá nhiều nỗi ưu tư.”
Là Thái Tử Hy Hòa, nghe nói tính tình hắn không tốt lắm, tốt nhất đừng nên đắc tội.
“Điện hạ nói phải.”
Ta đứng dậy tính rời đi, bỗng nhiên khăn tay rơi xuống đất, Thái tử cúi người nhặt lên, trao lại về tay ta: “Bổn vương vừa đến, ngươi đã muốn đi, ngươi có thành kiến gì với bổn vương à?”
Không may là, trong cung tai vách mạch rừng, một màn này đã bị công công bên người Khánh đế bắt được.
Khánh đế cười lạnh, sai người lấy cây roi dài đến: “Ngươi chê bổn vương già rồi, muốn đi quyến rũ Thái Tử có đúng không?”
Ta có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện minh, việc gì phải cãi lại rước thêm tội vào người?
Khánh đế dường như cố ý tra tấn, mới mấy tháng ngắn ngủi, trên người ta đã không có lấy một chỗ lành lặn.
Ta vẫn nhớ rõ ngày ấy thắng trận trở về, ông ta rất cao hứng, bắt ta ăn mặc nổi bật sặc sỡ dẫm lên mảnh vỡ chén trà múa một khúc Nghê thường vũ y.
*"Nghê thường vũ y khúc" gọi tắt là "Nghê thường" là vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, thuộc điệu "Thương"."Nghê thường vũ y vũ" phối hợp với nó, người vũ nửa trên trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây. Tóm lại, múa nhạc và y phục của nó điều ra sức miêu tả tiên cảnh vô hư chập chờn với hình ảnh tiên nữ.
Tướng sĩ ngồi dưới dấy lên dục vọng, ánh mắt dán chặt trên người ta, đảo mắt nhìn nhau, nở nụ cười càn rỡ đầy d*m đãng.
Sau vài ly rượu, Khánh đế vẫy tay, thưởng ta cho những quân lính đã thắng trận.
Ta dồn hết sức bình sinh chống cự, chỉ đổi lại động tác ngày càng thô bạo của chúng, thân dưới đau đớn như bị ai xé rách ra.
Đến khi bọn chúng hài lòng kéo quần lên bỏ đi, chỉ còn lại ta nằm trên mặt đất lạnh như băng, vậy nhưng ta lại không rơi lấy một giọt nước mắt.
Khánh đế đi đến trước mặt ta, cúi xuống nắm lấy tóc ta giật về phía sau, kề bên tai ta nhẹ giọng nói: “Đã phiền ái phi tốn công thay bổn vương khao thưởng tướng sĩ đã tiêu diệt Nam Yến quốc rồi.”
“Giờ ngươi đã không còn nhà để về, không bằng làm một con chó ngoan ở bên cạnh bổn vương, thế nào?"
"A!"
Tim ta đau như bị xé toạc, phút chốc nước mắt trào ra.
Lòng căm thù của ta đối với Khánh đế đã lên đến đỉnh điểm, ta tháo chiếc trâm cài tóc, dùng sức đâm thật mạnh, nhưng ông ta chỉ dùng một tay cũng có thể dễ dàng bắt được, ném lại ta xuống mặt đất.
Khánh đế cười nhạt sửa sang lại y phục trên người, cúi xuống nhìn ta: "Người nhà ngươi thật ra cũng ương ngạnh giống như ngươi, đến chết cũng không chịu mở miệng xin tha.”
"Ngươi đê tiện vô sỉ, bội bạc! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Khánh đế ném mạnh chén trà nhỏ bằng sứ trong tay xuống đất, chỉ tay vào ta quát: "Là bọn chúng bội bạc trước! Người nhà ngươi không biết nghe được tin tức nói ngươi ở trong cung bị ngược đãi từ đâu, muốn dấy binh tạo phản, bổn vương không diệt bọn chúng, chẳng lẽ chờ bọn chúng đến lấy đầu bổn vương?”
Cả thể xác lẫn tinh thần đều tan nát, ta chết trong tuyệt vọng vào cái đêm ta biết Nam Yến quốc đã bị tiêu diệt.
Khánh đế sai người vứt xác của ta bên bờ sông ngoài thành, để chó hoang cắn xé xác ta.
Ta không cam lòng, oán trách ông trời bất công.
Khi tỉnh lại, huynh trưởng cười bất lực dùng sách gõ nhẹ đầu ta: "Muội còn ngủ nữa, để phu tử thấy được kiểu gì cũng bị mách đến tai phụ vương cho xem.”
*phu tử: thầy giáo
Ta...đã sống lại!
Sống lại một đời, ta không muốn làm một công chúa mất nước bị người ta tuỳ tiện vứt đi nữa.
"Phụ vương, con phải tập võ! Con muốn tìm sư phụ tốt nhất!”
Mục tiêu đời này của ta chỉ có một - gi bạo quân, trả lại thiên hạ thái bình.
3
Ta sống lại vào năm thứ nhất Khánh đế chinh chiến tứ phương, từ tiền tuyến không ngừng truyền ta tin các nước bại trận.
Nam Yến quốc là nước yếu nhất, đương nhiên không phải nỗi bận tâm của Khánh đế lúc này, cho nên tạm thời chúng ta vẫn còn trong thời kỳ hoà bình, chưa lâm vào cảnh chiến loạn liên miên.
Ta biết, nếu toàn bộ bảy nước kia bại trận, sẽ đến lượt Nam Yến quốc chúng ta.
Nhưng chiến sự cấp bách, chỉ dựa vào sức một mình ta không thể nào xoay chuyển cục diện, ta cũng không dám lấy tính mạng dân chúng và tướng sĩ Nam Yến quốc ra để đánh cược.
Phụ Vương sủng ái ta, người nghe ta có hứng thú với kiếm thuật, lập tức bỏ ra một số tiền lớn mời về một vị cao nhân từ dân gian, dạy ta tập võ.
Vài năm theo học sư phụ, từ dùng ám khí đến cưỡi ngựa bắn tên, dùng dao đến trường cung đoản kiếm, tất cả ta đều học hết một lượt.
Để đối phó với Khánh đế, chỉ dẫn binh đến đánh không thể nào là đối thủ của ông ta, quân đội dưới trướng ông ta có thể san bằng nước ta bất cứ lúc nào.
Chỉ có thể ẩn nấp bên người ông ta, lấy được tín nhiệm mới có thể gt ch ông ta.
Cuối cùng, sau khi Khánh đế tiêu diệt bảy nước kia, Phụ Vương đầu hàng, Khánh đế đưa ra hai điều kiện cho chúng ta chọn.
Lần này ta không chút do dự lựa chọn trở thành con tin thay huynh trưởng.
Phụ mẫu không đồng ý, sợ nhỡ ta bại lộ thân phận sẽ dẫn đến đại họa.
Nhưng mầm mống hận thù đã sớm cắm rễ sâu trong ta.
Do sức khỏe huynh trưởng yếu ớt, vóc dáng ta và huynh ấy lại có vài phần giống nhau, thay đổi y phục cũng không sợ bị phát hiện.
Nhân lúc đêm khuya, ta giả trang thành huynh trưởng, mang theo tùy tùng và cống phẩm lẻn đến Khánh quốc trước.
Vừa đến Khánh quốc, đoàn người chúng ta đã bị thủ vệ của đoàn con tin trong thành vây lấy với thái độ bỡn cợt.
*đoàn con tin này chính là hoàng tử từ các nước khác bị đưa đến làm con tin đó mn, tác giả dùng từ “chất tử đoàn” nhưng tui thấy để từ “chất tử” ta nghĩa quá nên ra, nghe lại k hay cho lắm. Các bà có từ nào hợp hơn cmt tui biết nha.
Ta nhận ra người dẫn đầu, là tam hoàng tử Bắc Tề quốc, Tân Triệt, hắn bị Bắc Tề vương chiều hư, là một tên chỉ biết ăn chơi trác táng, quần là áo lượt.
*Đoạn này tác giả miêu tả tam hoàng tử là một tên “hoàn khố”, "Hoàn khố" - trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Trước kia hắn từng phái người đến cầu thân ta với phụ vương, phụ vương lo lắng cho ta nên đã từ chối cửa hôn sự này.
“Đây không phải Thái tử ốm yếu của Nam Yến quốc, Yến Thuần hay sao? Nhìn cái cơ thể này của ngươi, ta còn tưởng là vị cô nương nào vào thành cơ đấy, ha ha ha ha…”
Ta giữ chặt dây cương, dừng ngựa trước mặt Tân Triệt, đối phó với người như hắn không cần phải giữ miệng tích đức.
“Tân Triệt, Bắc Tề quốc và Nam Yến quốc đều là nước đã đầu hàng, luận về địa vị, ngươi và ta khác gì nhau? Không cần phải ở đây nói mấy lời hạ thấp người khác, thể hiện mình cao quý.”
Tân Triệt cứng miệng nói không nên lời, nhưng lại không muốn mất mặt trước đoàn người, hắn cầm lấy trường thương định giáo huấn ta.
Mới bị ta nói có một câu đã không nhịn được.
Ta bắt lấy trường thương bằng một tay, dùng sức kéo lại khiến hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Tân Triệt kinh ngạc nhìn ta, sau đó lại vung thương đâm tới: “Tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi à?”
Ta xoay người xuống ngựa, trước đây khi tập luyện với sư phụ, gặp những đối thủ mạnh hơn Tân Triệt rất nhiều ta cũng có thể đánh bại.
Huống chi là một tên Tân Triệt chỉ biết làm màu, chỉ bằng vài chiêu ta đã đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Đoàn con tin không ai có can đảm đánh lại ta, đành phải tiến lên đỡ Tân Triệt đứng dậy.
“Cút!”
Tân Triệt đẩy bọn họ ra, lau máu bên khóe miệng, chắc là cảm thấy không còn mặt mũi nào nên liều mạng loạng choạng lao về phía ta.
Ta tính chờ hắn lao đến thật gần rồi đá hắn một cước mạnh gấp bội, nhưng khi Tân Triệt vọt đến trước mặt ta, hắn đã bị một người khác đá ngã xuống đất.
“Tân Triệt, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng có tự tìm phiền toái nữa.”
Giương mắt nhìn lên, là Thái tử Hy Hòa cùng một thân cẩm y hoa phục, tóc cài ngọc quan, dưới hàng lông mày lưỡi kiếm là đôi mắt hắc bạch phân minh, sóng mắt lưu chuyển, không giận mà uy.
So với Thái tử Hy Hòa trong trí nhớ của ta có chút không giống lắm, trước đoàn con tin, lời nói của hắn đương nhiên rất có uy lực.
Ta nhớ kiếp trước, khi hắn đưa trả khăn tay cho ta, đôi mắt cũng nhuốm ý cười.
Ta thở dài với hắn: “Đa tạ Thái tử điện hạ đã giải vây.”
Hắn chính là nhân vật then chốt trong kế hoạch tiêu diệt bạo quân của ta, lấy được sự tín nhiệm của Thái tử đương nhiên sẽ có cơ hội tiếp cận Khánh đế.
Hy Hòa nhướng mày: “Ngươi nhận ra ta?”
“Thái tử điện hạ phong tư lỗi lạc, trời sinh khí chất vương giả, muốn người ta không nhận ra cũng khó.”
Hy Hòa hơi nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy trêu chọc: "Muốn nịnh nọt bổn vương? Tai bổn vương cũng không mềm như vậy."
Thấy ta không nói gì, hắn cúi xuống bình thản nhìn ta, cười càng lớn: “Mới nói một câu đã ấm ức rồi? Bổn vương đùa với ngươi thôi.”
Ta chăm chú nhìn hắn, vị Thái tử này đúng là tùy tiện bỡn cợt.
Nhi tử của Khánh đế đúng là cũng chẳng tốt hơn ông ta là bao.
Ta phải nghĩ ra cách gì đó gi hắn.
4
Sau đó không lâu là Tiết Nguyên Tiêu, nghe nói hội hoa đăng rất náo nhiệt, khiến đoàn con tin cũng háo hức muốn xuất cung xem thử.
“Nghe nói có vô số mỹ nhân đến xem hoa đăng, không biết có thật hay không.”
“Còn có cả cô nương trong Thanh Ngọc lâu, châu tròn ngọc sáng, đàn một khúc nhạc, khoái lạc đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tân Triệt hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là chút tàn hoa bại liễu, các ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử một nước, sao dáng vẻ cứ như chưa thấy sự đời bao giờ vậy.”
Mọi người nhất thời im bặt, Tân Triệt chà sát kiếm trong tay, giương mắt nhìn ta: “Yến Thuần, trái lại lệnh muội Yến Quân nhà ngươi lại là quốc sắc thiên hương, chẳng qua tính tình cao ngạo, không ai dám lấy nàng.”
“Không phải không ai dám lấy, mà là có người tự cao đến cầu thân, bị từ chối, thẹn quá hóa giận mà thôi.”
Tân Triệt mặt đỏ bừng, một cước đá đổ xô nước dưới chân, lao ta túm cổ áo ta; “Yến Thuần, ngươi muốn gây sự có đúng không?”
Lại muốn đánh nhau? Ta thật sự thấy mệt đấy, hắn cũng đâu phải đối thủ của ta.
Đối mặt với những lời khiêu khích của hắn mỗi ngày, trong lòng ta cũng không quá để ý, nhưng dường như hắn đã coi ta như cái gai trong mắt.
Thà ở trong cung ít gây chuyện một chút vẫn tốt hơn, tránh đánh rắn động cỏ.
Ta mỉm cười với Tân Triệt: “Tân Triệt, thật ra ngươi không cần lúc nào cũng gây khó dễ cho ta như thế, ta không có ác ý với ngươi.”
Hắn giật mình, ta gỡ tay hắn ra, hắn lại không hề phản kháng, đứng đơ người một chỗ.
“... Ngươi và lệnh muội thật ra có vài phần giống nhau.”
“Dù sao cũng là huynh muội, có bảy tám phần giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Thái Tử Hy Hòa cũng không thể từ chối được yêu cầu của nhóm người chúng ta, đành phải chờ Khánh đế phê chuẩn mới đồng ý dẫn chúng ta ra khỏi cung ngắm hoa đăng.
Thật ra ban đầu ta định ở trong cung chuyên tâm luyện kiếm, nhưng Hy Hoà vẫn cưỡng ép đưa ta ra khỏi cung:
“Ta thấy ngươi suốt ngày lo âu, không bằng dẫn ngươi ra ngoài cung hưởng thụ một chút, cô nương thanh Ngọc lâu, ngươi muốn ai, bổn vương cho ngươi tất.”
“Thật ra không cần phải vậy.”
Trước kia vẫn còn ở Nam Yến quốc, ta thường xuyên cải trang thành thư sinh ra ngoài phố ăn chơi thưởng nhạc, tiết hoa đăng hàng năm chính là thời gian ta thích nhất.
Khi đó thật sự không phải lo nghĩ gì.
Bây giờ trong lòng đã có kế hoạch trả thù, hội hoa đăng vốn thấy vui vẻ nhất cũng trở nên vô vị.
Tân Triệt mê đánh cờ, vừa ra khỏi cung là đi thẳng đến kì thất.
*kì: cờ
thất: buồng, phòng
Mà chúng ta đang dạo trước thanh Ngọc lâu thì bị một cô nương mặc y phục lụa mỏng manh chặn lại trước cửa.
“Công tử, hoa đăng kia thì có gì mà đẹp, không bằng đến khuê phòng của tiểu nữ, nghe tiểu nữ độc tấu một khúc cho người.”
Khăn tay bằng tơ vô tình lướt qua chóp mũi lưu lại hương thơm mê người, lập tức khiến đoàn con tin bị lạc phương hướng, tùy ý để cô nương dẫn vào Thanh Ngọc lâu.
Ta uyển chuyển từ chối cô nương đang mời gọi, bị đám người cười nhạo: “Yến Thuần, không phải là ngươi bị thiến rồi đấy chứ? Đúng là không có phúc hưởng thụ, ha ha ha ha…”
Ta đang muốn phản bác, Hy Hoà đã lên tiếng: “Bổn vương cũng không thích phong trần, có phải ý các ngươi là bổn vương cũng bị thiến rồi đúng không?”
Đoàn con tin lập tức câm miệng.
Thật ra so với phụ thân Khánh đế hoang dâm vô độ kia, hắn vẫn được coi là đứng đắn.
Không biết chừng ở nơi riêng tư hắn còn có sở thích đặc biệt hơn cả cha mình.
Dường như Hy Hòa cố ý muốn khiến ta vui: “Không thích cô nương chỗ này? Vậy ngươi nói xem ngươi thích cô nương như thế nào, bổn vương đưa ngươi đi tìm.”
Ta nén lửa giận: “Ta thích đoạn tụ, điện hạ không cần bận tâm lo nghĩ cho ta, ta dạo quanh một chút là được rồi.”
*đoạn tụ: đồng tính nam
Hy Hòa khẽ nhếch đuôi lông mày, khóe miệng cong lên ý cười: “Ý ngươi bổn vương rất thích, ngươi cảm thấy bổn vương thế nào?”
“Ta cảm thấy ấn đường điện hạ ta tăm, nhất định là do ham muốn quá độ, không bằng trước tiên tìm lang trung chẩn mạch, bồi bổ thân thể đi thì hơn.”
Hy Hòa bị đùa cợt, cười lớn: “Không ngờ ngươi còn dám đấu khẩu với bổn vương, bỏ đi, bổn vương không thèm so đo với ngươi, theo bổn vương đi thưởng hoa đăng thì sao?”
Ta lạnh giọng nói: “Điện hạ tự đi một mình đi, ta trời sinh không thích náo nhiệt.”
Vất vả lắm mới được xuất cung, ta tội gì ép mình ở chung một chỗ với kẻ thù chứ, làm vậy không phải phá hủy hết cảnh đẹp đêm nay hay sao.
Chờ Hy Hòa phản ứng lại, ta đã lẫn vào trong đám đông, mặc kệ hắn ở phía sau rồi.
Đây là lần đầu tiên ta dạo chơi phố xá Khánh quốc, nơi đây đầy rẫy sự xa hoa trụy lạc, khác xa Nam Yến quốc ta.
Ngay cả chủng loại bột phấn nước mà các cô nương sử dụng cũng đa dạng hơn nhiều so với khi ta ở Nam Yến quốc.
Khi ta đi qua cửa hàng son phấn, ngửi được mùi cao thơm đặc chế thơm ngát, vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Ta cầm lấy một khối cao thơm đưa lên trước mũi ngửi, không thể không khen sư phụ chế hương nơi đây quả nhiên là tốt nhất thiên hạ.
Chủ quán cười trừ đứng dậy: “Công tử, không phải là mua cao thơm tặng cô nương trong lòng đấy chứ? Cao thơm hương mai này là hàng mới, hương thơm thanh nhã, đem tặng chắc chắn sẽ khiến cô nương hài lòng.”
Ta rất thích cao thơm này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đặt xuống.
Mấy thứ đồ dùng nữ nhi khuê các này nhỡ bị người khác phát hiện, không giải thích rõ được trái lại còn bị người ta nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau quay về cung, đoàn con tin đang ở trong viện kể nhau nghe về một đêm phong lưu hôm qua ở Thanh Ngọc lâu.
Ta nhịn xuống khó chịu, dắt ngựa về chuồng, cho nó ăn ít cỏ.
Mỗi lần tâm tư phiền muộn, ta đều ở trong tàu ngựa ngồi một lúc.
Vừa xoay người, suýt chút nữa đã đụng trúng Thái tử Hy Hòa đang chặn đường đi của ta, ngoài miệng tán gẫu: “Lại ở chuồng ngựa ngâm thơ à?”
“Điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Khóa miệng Hy Hòa ngậm ý cười: “Tặng ngươi đồ tốt, đưa tay ra đây.”
Ta chìa tay ra, Hy Hòa đặt một hộp gỗ nhỏ vào lòng bàn tay ta.
Hộp cao thơm gỗ màu xanh tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã, tim ta đập dồn dập, đây là hộp cao thơm ta thích nhất!
Trong nháy mắt mặt ta nóng bừng lên, hoảng loạn như bị người ta nhìn thấu tâm tư, hay là hắn đã nhận ra thân phận của ta?
“Điện hạ tặng ta cao thơm của mấy cô nương làm gì?”
Hy Hòa dường như rất đắc ý khi thấy dáng vẻ hoảng loạn của ta, cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Bổn vương thấy ngươi ở tiệm son phấn cứ nhấc lên lại hạ xuống, biết ngươi thích cao thơm hương mai này nên mua cho ngươi đó."
Ta ném lại cao thơm cho hắn: “Điện hạ hiều lầm rồi, ta vốn định tặng cao thơm này cho cô nương trong lòng, nhưng chưa tìm được loại thích hợp mà thôi. Cái này Điện hạ cầm về đi.”
Hy Hòa cười đầy ẩn ý, tiếp tục trêu chọc ta: “Sao cơ? Đoạn tụ mà cũng có cô nương trong lòng? Nam nhi thích cao thơm cũng không phải cái gì ghê gớm đâu.”
Hắn đúng là muốn chọc người ta tức điên mà, luận mồm mép tranh luận, ta đấu không lại hắn.
Ta chạy ra chuồng ngựa, ta sợ nếu còn ở cùng hắn nữa, ta không nhịn được mà rút dao cắt lưỡi hắn mất.