Chương 5 - Ký Ức Xoá Nhòa
34
Anh ta đứng đó, com-lê chỉnh tề, ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
“Thanh Nham, em sao vậy?”
Từ quầy lễ tân, có tiếng xì xào:
“Chính là Cố tiên sinh trong video đó!”
Phía sau, Dung Hán cũng chạy theo, nắm lấy tay tôi không cho tôi rời đi.
“Được rồi, tôi không hỏi chuyện riêng của cô nữa. Du Thanh Nham, cô không thể bỏ rơi tôi. Không có cô, tôi không sống nổi!”
Những âm thanh đan xen dày đặc, làm đầu tôi quay cuồng. Mắt tôi mờ đi, cả người ngã về phía sau, Dung Hán đỡ lấy tôi. Nhưng Cố Vọng Châu lao lên giành lấy tôi, còn nói anh ta là vị hôn phu của tôi.
Lúc đó, tôi hoàn toàn mất ý thức.
35
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, bên giường, có một nhóm người:
Cố Vọng Châu, Dung Hán, và một vài đồng nghiệp.
Thấy tôi mở mắt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau một tràng hỏi han dồn dập, tôi mới có cơ hội lên tiếng:
“Tôi không sao, chỉ là đột nhiên bị đau đầu dữ dội.”
Tôi cảm ơn sự quan tâm của đồng nghiệp, rồi bảo họ về trước. Nhưng họ lại nhìn Cố Vọng Châu, có người ngập ngủng hỏi:
“Thanh Nham, anh ta nói là vị hôn phu của cô, có đúng không?”
Tôi nhìn Cố Vọng Châu.
Anh ta đầy vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn tôi thật sự chân thành. Hành động rất tự nhiên, giống như một vị hôn phu thực sự. Tựa như trước khi mọi chuyện sụp đổ. Nhưng… anh ta đã thay đổi.
Tim tôi bỗng chững lại, chợt nhận ra rằng, những ký ức mà tôi muốn quên, đã phá vỡ rào cản, ào ạt trở về.
Thôi miên… cuối cùng vẫn thất bại.
Thấy tôi im lặng quá lâu, đồng nghiệp tưởng Cố Vọng Châu nói dối, liền định đuổi anh ta đi, tôi vẫn kịp mở miệng:
“Không phải vị hôn phu, là bạn học cũ.”
Ngay khi từ “bạn học” thốt ra khỏi miệng tôi, Cố Vọng Châu rung lên nhẹ. Môi anh ta mấp máy, vẻ mặt như bị tổn thương sâu sắc:
“Thanh Nham, em thực sự ghét anh đến vậy sao?”
Trước khi tôi kịp trả lời, Dung Hán cười lạnh, châm chọc:
“ Cố tiên sinh, anh không biết à? Du Thanh Nham đã thôi miên để quên anh rồi.”
Giữa hai người đàn ông toé lên tia lửa thù địch.
Tôi liếc nhìn Dung Hán, không hiểu anh ta biết chuyện thôi miên từ đâu, nhưng tôi không có sức đối phó với họ lúc này. Điều tôi cần nhất bây giờ là tìm điện thoại gọi cho sư huynh.
Tôi đảo mắt tìm quanh, nhưng không thấy điện thoại, bèn lên tiếng hỏi:
“Điện thoại của tôi đâu?”
Đồng nghiệp trả lời:
“Bị Cố tiên sinh cầm rồi. Anh ta nói là vị hôn phu của cô, nên giữ cũng được.”
Tôi không muốn chuyện riêng tư của mình bị bàn tán, đành qua loa giải thích, rồi mời đồng nghiệp rời đi.
Sau đó, tôi quay sang Dung Hán, nói:
“Cảm ơn anh, Dung tiên sinh, tôi không sao nữa, anh có thể về được rồi.”**
Nhưng Dung Hán lại liếc Cố Vọng Châu, rồi thản nhiên nói:
“Nếu có ai phải rời đi, thì là ‘bạn học’ của cô. Chúng ta quá quen thuộc rồi, tôi ở lại với cô.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, không giống đùa. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi chỉ là bác sĩ – bệnh nhân. Quen thuộc, chẳng qua là vì anh ta hay phát bệnh, chúng tôi gặp nhau nhiều.
Tôi không nghĩ nhiều, thẳng thừng từ chối:
“Dung tiên sinh, đây là thời gian cá nhân của tôi.”
“Tôi trả gấp mười lần để mua thời gian của cô.”
Nói xong, anh ta chuyển khoản ngay trước mặt tôi.
Làm xong, anh ta nhìn Cố Vọng Châu với ánh mắt đầy khiêu khích:
“Cố tiên sinh, giờ thời gian của Du Thanh Nham là của tôi, anh làm ơn ra ngoài đi.”
Nhưng Cố Vọng Châu làm như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi, hỏi:
“Bệnh nhân như vậy có nhiều không? Em chịu đựng nổi không?”
Câu hỏi khiến Dung Hán tức đến mức suýt động thủ. Nhưng Cố Vọng Châu chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
“Dung tiên sinh, bác sĩ tâm lý không thể có tình cảm riêng tư với bệnh nhân, anh không biết sao?”
Cả phòng lặng như tờ.
Tôi không chịu nổi cách Cố Vọng Châu tự nhận là vị hôn phu, lạnh giọng nói:
“Cố Vọng Châu, chúng ta không quen thân. Còn nữa, trả điện thoại lại cho tôi.”
Tôi lấy lại điện thoại, định gửi tin nhắn cho sư huynh, nhưng Cố Vọng Châu lại lên tiếng trước:
“Sư huynh của em… tối nay sẽ đến Bắc Kinh.”
36
Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình điện thoại.
Tôi ngược mắt nhìn Cố Vọng Châu, ánh mắt anh ta sâu thẳm như đáy nước, như muốn thu trọn mọi phản ứng của tôi. Dù là nhíu mày hay ngạc nhiên, anh ta đều không bỏ qua.
Tôi cụp mi, khẽ cười, tiếng cười đầy châm biếm, vang vọng trong căn phòng bệnh trống trải.
Phải rồi.
Cố Vọng Châu không chỉ là một người đàn ông vô cảm. Anh ta còn là một người mắc chứng rối loạn cảm xúc. Anh ta không chỉ cao ngạo, lạnh lùng, mà còn cực đoan, cố chấp.
Điều này, tôi sớm đã biết.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Mất một lúc, tôi mới áp chế hết thảy cảm xúc. Ngẩng đầu nhìn anh ta, bình thản nói thẳng:
“Cố Vọng Châu, bất kể trước đây chúng ta là gì của nhau, việc tôi chọn quên anh, chính là sự lựa chọn cuối cùng, không thể rút lui của tôi.”
Những ký ức bị chôn vùi, như cơn sóng thần, ào ạt trở về.
Tôi nhớ lại ngày mất con.
Nhớ lại anh ta bất ổn chỉ vì Đường Nguyệt quay về.
Nhớ lại cách anh ta cẩn thận chăm sóc vết thương nhỏ trên tay cô ấy.
Nhớ lại lời anh ta nói, rằng tôi chỉ biết dựa vào cái thai để đòi hỏi sự nuông chiều.
Trái tim tôi như bị siết chặt, đau đến mức hơi thở cũng mang theo cơn quặn thắt, nhưng tôi giả vờ như không nhớ gì, chỉ muốn cắt đứt rạch ròi với anh ta.
“Anh đi đi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
“Anh sẽ nhờ sư huynh giúp em giải trừ thôi miên.”
Cố Vọng Châu ngoan cố phủ nhận lời tôi. Mắt anh ta đỏ ngầu, giọng nói rung nhẹ:
“Thanh Nham, dù có kết án anh, anh cũng muốn em phải tỉnh táo khi đưa ra phán quyết.”
“Cố Vọng Châu!”
Cuối cùng, tôi không kìm được, lớn giọng, nước mắt rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ.
“Tôi không muốn nhớ lại anh nữa, hiểu không?”
Tôi không muốn tiếp tục yêu anh một cách hèn mọn, không muốn xoay quanh anh nữa.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi đặt tay lên ngủc trái, ánh mắt chăm chú nhìn anh:
“Nơi này, dù không còn ký ức về anh, vẫn đau đến khó chịu. Hiểu không?”
Tim tôi như bị xé thành từng mảnh. Vậy mà anh ta biết rõ tất cả, vẫn tàn nhẫn ép tôi phải nhớ lại.
Anh ta làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?
Cố Vọng Châu đỏ mắt nhìn tôi, tôi tưởng anh ta sẽ buông tay. Nhưng không, giọng anh ta rung rung, kiên định nói:
“Thanh Nham, anh có thể bù đắp, nhưng anh không thể chấp nhận việc em quên anh.”
Sự cố chấp trong ánh mắt anh ta nói lên rằng, dù tôi có nói gì, cũng chỉ phí lời.
37
Tôi kiên quyết yêu cầu xuất viện.
Lần này, tôi đi nhờ xe của Dung Hán về nhà. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy xe của Cố Vọng Châu bám sát phía sau.
Anh ta sợ tôi chạy mất, nên để chắc chắn, cho đến khi sư huynh đến, anh ta sẽ không rời mắt khỏi tôi.
Bên ngoài, mưa lất phất rơi xuống cửa kính xe, tâm trạng tôi càng thêm phiền muộn. Tôi càng cảm thấy, việc nói ra sự thật với Cố Vọng Châu, là sai lầm lớn nhất của tôi.
Bất chợt,Dung Hán lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Cô có muốn đi Hong Kong với tôi không?”
Nhà họ Dung cũng có cơ nghiệp tại Hong Kong. Trước khi quay lại Bắc Kinh trị liệu, anh ta đã sống ở đó hai năm.
Tôi lười biếng liếc anh ta:
“Dung tiên sinh, nếu anh muốn tìm bác sĩ ở Hong Kong, tôi sẽ ủng hộ anh.”
Còn tôi đi cùng anh? Không thể nào.
Nhưng anh ta lại nghiêm túc, đề nghị tôi làm bác sĩ đi theo anh ta. Tôi nhíu mày, còn chưa kịp phản bác, anh ta lại nhẹ giọng thuyết phục:
“Với sự chênh lệch địa vị giữa em và Cố Vọng Châu, nếu anh ta không chịu buông tay, em sẽ không thoát được đâu.”
Bất chợt, mưa lớn trút xuống, những hạt mưa to như hạt đậu rơi trên xe, phát ra tiếng đập thình thịch. Cửa kính mờ mịt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài, tựa như tương lai của tôi cũng vô định mờ mịt.
Dung Hán nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Hãy suy nghĩ kỹ, Du Thanh Nham.”
Anh ta cho tôi một tuần để cân nhắc.
Đến khi tôi xuống xe, tôi vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Nhưng những lời của Dung Hán, lại khiến tôi bừng tỉnh.
Nếu Cố Vọng Châu không buông tay, chúng tôi sẽ mãi dây dưa không có hồi kết.
.38
Tôi từ chối cho bất kỳ ai vào nhà, không ngoại lệ. Dù bọn họ muốn đi hay không, tôi cũng không còn sức để quan tâm. Chỉ đến khi sư huynh đến, tôi mới mở cửa.
Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, tôi để sư huynh bước vào. Nhưng ngay lúc đó, Cố Vọng Châu cũng bước theo vào.
Anh ta không rời đi!
Vẫn luôn đợi bên ngoài cửa nhà tôi.
Tác dụng phụ của thôi miên nặng hơn tôi tưởng. Đầu tôi đau nhói liên tục, đến mức không thể mở mắt ra nổi. Ngay cả khi đã uống thuốc giảm đau, cũng không có tác dụng. Nhưng vì Cố Vọng Châu đang ở đây, tôi không dám nói với sư huynh. Thậm chí, tôi còn phải giả vờ:
“Em thực sự không nhớ gì cả, và cũng không muốn nhớ lại.”
Nghe vậy, Cố Vọng Châu sốt ruột, giục sư huynh phải giải trừ thôi miên.
“Bác sĩ Hạ, anh chắc chắn có cách đúng không?”
Sư huynh vừa trấn an Cố Vọng Châu, vừa liếc nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Thôi miên này, mục đích vốn là để quên đi mãi mãi. Cố tiên sinh, tôi đến đây cũng vô dụng.”
Nét mặt Cố Vọng Châu lập tức thay đổi, anh ta siết cổ áo sư huynh, đôi mắt bừng lửa giận:
“Sao anh dám làm vậy với cô ấy?! Anh biết rõ chúng tôi sắp kết hôn mà!”
Không kìm chế được cơn giận, Cố Vọng Châu đấm thẳng vào sư huynh. Sư huynh không đánh trả, cơ thể anh ấy bật ngược ra sau, đập vào bàn. Bình hoa rơi xuống, nước tràn ra sàn, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi. Nhưng Cố Vọng Châu chưa chịu dừng lại, tiếp tục nắm chặt cổ áo sư huynh.
Giọng nói rung lên, đầy uy hiếp:
“Nói đi! Anh có cách nào khiến Thanh Nham nhớ lại không?”
“Cố tiên sinh, tôi rất tiếc, tôi không thể.”
“Anh nói dối! Chính anh đã làm, chắc chắn anh có cách giải quyết!”
Thấy Cố Vọng Châu định ra tay lần nữa, tôi quát lớn:
“Đủ rồi, Cố Vọng Châu! Anh không bao giờ tự kiểm điểm bản thân sao? Chuyện gì cũng luôn là lỗi của người khác, đúng không?”
Không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hơi thở gấp gáp của anh ta. Nhưng tôi không hề mềm lòng. Tôi bước lên, gỡ tay anh ta ra khỏi sư huynh.
“Nhìn lại bộ dạng của anh xem giống cái gì?”
Một con thú hoang phẫn nộ?
Nếu anh ta thật sự trân trọng tôi, thì đã không để mọi chuyện đi đến mức này.
Trong gượng, hình ảnh Cố Vọng Châu phản chiếu, mắt anh ta đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, nhưng anh ta vẫn không buông tay.
Tôi cúi xuống, cắn mạnh vào tay anh ta, đến khi trong miệng có vị tanh của máu, anh ta mới từ từ thả ra. Tôi lập tức đẩy mạnh anh ta ra xa, quay sang lo lắng cho sư huynh, thấy khoé miệng anh ấy bị rách.
“Để em lấy thuốc cho anh.”
Cố Vọng Châu sững sờ nhìn vết thương trên tay, thất thần lùi lại một bước.
Giọng nói khẽ run rẩy:
“Thanh Nham, trước đây em không như vậy.”
Tôi cầm hộp thuốc đến, liếc nhìn vết thương của anh ta, cười lạnh:
“Khi bị đau, ai cũng sẽ buông tay thôi. VậyCố Vọng Châu, anh đã làm gì tôi, khiến tôi phải buông tay anh?”
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến trước gượng, nhìn chằm chằm vào chính mình, như đang phán xét quá khứ. Cuối cùng, anh ta quay lại, nhìn tôi bôi thuốc cho sư huynh, lạnh lùng nói:
“Nếu bác sĩ Hạ không thể giúp em nhớ lại, vậy thì để anh.”
Tay tôi khựng lại.
Anh ta lại định làm gì?
39
“Về với anh, Thanh Nham. Nếu em từ chối, anh sẽ dây dưa đến khi em đồng ý mới thôi.”
Anh ta bước đến gần, nhìn tôi, rồi lại nhìn sư huynh.
“Tôi nhớ, bác sĩ Hạ từng nói rằng, khi một người đối diện với những địa điểm quen thuộc, thần kinh não sẽ bị kích thích, đúng không?”
Sư huynh khẽ biến sắc.
Anh ấy chắc chắn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đêm qua.
Tôi chính là vì bị kích thích, nên mới bắt đầu mơ lại ký ức cũ. Nhưng giờ đây, khi tôi đã nhớ lại tất cả, tôi không thể để lộ.
Tôi lạnh giọng cười:
“Cố Vọng Châu, làm vậy có ý nghĩa gì?”
“Anh không cần biết có ý nghĩa hay không. Anh chỉ biết rằng, nếu em vẫn còn nhớ, em sẽ không bỏ rơi anh.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt chắc chắn.
“Thanh Nham mà anh biết, sẽ không đối xử với anh như vậy.”
Lúc này, anh ta đóng vai một kẻ đáng thương bị vứt bỏ.
Ngoài trời bỗng nổi gió lớn, mây đen che phủ bầu trời, khiến cả căn phòng tối sầm lại như thể ban ngày bỗng chốc biến thành màn đêm.
Tôi né tránh ánh mắt anh ta.
“Nếu tôi từ chối…?”
“Anh sẽ dây dưa đến khi em đồng ý mới thôi.”
“Cố Vọng Châu, anh nhất định phải hành hạ tôi sao?”
Tôi cất hộp thuốc đi, nhưng tay không ngủng run rẩy.
Quay người đặt hộp thuốc vào tủ, tôi hít sâu, rồi quay lại đối diện anh ta.
“Nhất định phải đào bới vết thương đã lành, rắc muối lên, anh mới hài lòng sao?”
“Vì anh không thể mất em.”
Anh ta cụp mắt, né tránh ánh nhìn của tôi, nhưng vẫn không thay đổi quyết định.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Tôi sẽ không về với anh.”
Cũng như, tôi sẽ không yêu anh nữa.