Chương 3 - Ký Ức Xoá Nhòa

19

Sau khi biết tôi từng là bạn học của mình, Cố Vọng Châu đích thân chỉ định tôi làm bác sĩ tâm lý của anh, nhưng tôi lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ. Tuy nhiên, tôi đồng ý làm bạn nói chuyện với anh.

Về sau, sư huynh hỏi tôi vì sao không đồng ý. Tôi chống cằm, gượng mặt thoáng ửng đỏ, nhưng không hề giấu giếm suy nghĩ của mình:

“Bởi vì bác sĩ tâm lý không thể trở thành người yêu của bệnh nhân.”

Tôi và Cố Vọng Châu có khoảng cách quá lớn về địa vị, vốn dĩ không có khả năng phát triển tình cảm. Nhưng tận đáy lòng, tôi vẫn muốn bảo vệ mầm xanh nhỏ bé trong tim mình.

Sư huynh gõ nhẹ vào đầu tôi, lắc đầu không tán thành:

“Thanh Nham, anh ta không phù hợp với em đâu.”

Tôi chỉ cười, không hề để tâm:

“Sư huynh, chúng ta chưa thử ở bên nhau, sao biết được có hợp hay không? Nếu anh đang nói đến chuyện anh ấy từng có người yêu cũ, thì càng không có gì đáng để bàn. người xuất sắc, làm sao có thể không có quá khứ tình cảm?”

Vì vậy, sau một năm đồng hành bên Cố Vọng Châu, khi anh hỏi tôi có muốn làm bạn gái của anh không, tôi không hề giả vờ giữ kẽ, chỉ ôm chầm lấy anh, gật đầu thật mạnh:

“Em đồng ý, em rất sẵn lòng.”

Hai năm sau, sức khỏe ông nội Cố suy giảm, ông đề nghị chúng tôi đính hôn. Khi Cố Vọng Châu hỏi ý kiến tôi, tôi vẫn vô cùng hạnh phúc.

Sau gần một năm đính hôn, tôi bất ngờ mang thai, ngày cưới được ấn định. Mọi thứ lẽ ra nên diễn ra thuận lợi, như một dòng chảy tự nhiên.

Tôi đã nghĩ rằng mình và Cố Vọng Châu cuối cùng cũng có thể đi đến hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng hóa ra, tôi vẫn không thể thắng được Đường Nguyệt khi cô ấy quyết định quay về.

Trong điện thoại, nhiếp ảnh gia vẫn đang dặn dò những chi tiết buổi chụp ảnh cưới. Tôi cố nhịn cơn đau đầu, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói:

“Chúng tôi không chụp nữa.”

Vừa cúp máy, một số điện thoại lạ gọi đến.

Là Đường Nguyệt.

Cô ấy hẹn tôi gặp mặt.

Tôi nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu đồng ý.

20

Đường Nguyệt mặc một chiếc váy đen.

Trên phần ngủc khoét sâu, một chiếc vòng cổ đặt thiết kế thu hút ánh mắt tôi ngay lập tức. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào nó, cô ấy khẽ nâng tay, chạm nhẹ vào mặt dây chuyền, rồi thản nhiên nói:

“Đây là quà kỷ niệm tình yêu trước đây, Vọng Châu đã tặng tôi.”

Tôi biết, nhưng tôi không nói gì.

“Chuyện hôm qua, tôi thật sự xin lỗi. Nhưng, Du Thanh Nham, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi giữa tôi và Vọng Châu.”

Giọng điệu kiêu ngạo của cô ấy như thể cô mới là vị hôn thê của Cố Vọng Châu vậy.

Không đợi tôi phản bác, cô đã đưa ra bằng chứng khiến tôi tuyệt vọng. Từng bức ảnh một, tất cả đều là những khoảnh khắc gần đây của Cố Vọng Châu. Tấm cuối cùng là chụp vào tối qua.

Dưới bàn, tay tôi siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi cố nhịn cơn đau. Đầu óc ong ong, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng thở dài đầy thương hại của Đường Nguyệt:

“于小姐, tôi không cố tranh giành Vọng Châu với cô, chính tôi cũng từng tự đấu tranh trong lòng, nếu Vọng Châu thực sự yêu cô, tôi sẽ buông tay. Nhưng cô xem, tôi vừa trở về nước, người đầu tiên anh ấy đến đón là tôi. Buổi biểu diễn của tôi, anh ấy ngồi hàng ghế đầu tiên. Tôi say rượu, anh ấy cũng ngay lập tức đến tìm tôi.”

Mỗi một câu của cô ấy, như một nhát búa nện vào tim tôi, đau đến mức tôi không thể phản bác. Cuối cùng, cô ấy lật đến bức ảnh hôm cô ấy về nước, đặt trước mặt tôi.

Trong ảnh, cô ấy thì thầm vào tai Cố Vọng Châu, khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng.

Mắt tôi cay xè.

Cô ấy lại khẽ nghiêng người về phía tôi, ghé sát thì thầm:

“Ngay cả ngày cô mất con, anh ấy cũng đang bận dỗ dành tôi vui vẻ.”

Tôi đột nhiên đứng phắt dậy, không kìm được, tôi cầm ly nước trước mặt, hắt thẳng vào mặt cô ta.

21

Cảnh tượng này lại bị Cố Vọng Châu nhìn thấy.

Thật buồn cười.

Lại một lần nữa, đúng lúc như vậy.

Tôi đoán được tất cả đều là cái bẫy của Đường Nguyệt, nhưng Cố Vọng Châu hoàn toàn không cho tôi cơ hội giải thích. Khi tôi vừa mở miệng, còn chưa kịp nói một chữ nào, anh đã giáng xuống một cái tát.

Cơn đau bỏng rát lan khắp má tôi.

Không khí đông cứng lại.

Cố Vọng Châu có vẻ cũng không tin được chính mình vừa làm gì, nhưng cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ hạ tay xuống, giọng khàn đặc trách móc tôi:

“Du Thanh Nham, em thật quá đáng, như một người đàn bà chanh chua. Em khiến anh quá thất vọng rồi.”

Mắt tôi đỏ hoe, sống mũi cay xè.

Tôi không ngẩng đầu, không muốn để họ nhìn thấy sự yếu đuối của tôi lúc này. Họng tôi như bị đổ đầy xi măng, không nói được dù chỉ một chữ.

Trái lại, Đường Nguyệt lại khóc trước tôi.

“Cố Vọng Châu, anh đừng nói vậy. Du tiểu thư đang mang thai, suy nghĩ lung tung một chút cũng là bình thường thôi. Em đã giải thích rõ ràng với cô ấy rồi.”

Cố Vọng Châu hừ lạnh:

“Cô ta chỉ đang dựa vào việc mình mang thai để đòi hỏi cả thế giới phải nhường nhịn.”

Sau đó, anh nhìn tôi chằm chằm, thấp giọng trách móc:

“Em có chuyện gì thì trút lên anh, đừng có làm loạn người khác.”

Tôi hít sâu, cầm ly nước còn lại trên bàn hất thẳng vào mặt Cố Vọng Châu.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh trừng trừng, từng chữ bật ra từ lồng ngủc tôi:

“Cố Vọng Châu, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

22

Tôi dọn ra khỏi nhà, chuyển vào khách sạn ở, chặn số điện thoại của Cố Vọng Châu, cũng xóa WeChat của anh.

Mọi người đều nói tôi cố ý làm loạn với Đường Nguyệt, muốn bắt chước năm đó Đường Nguyệt rời đi, xem Cố Vọng Châu có phát điên mà tìm tôi không.

Thậm chí bạn bè còn khuyên tôi đừng giận dỗi, dù sao tôi mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, còn đang mang thai. Dù Đường Nguyệt có thế nào, cô ấy cũng không thể vượt qua tôi. người trong lòng, sao có thể quan trọng bằng người có tên trong sổ hộ khẩu?

Tôi không đáp, chỉ tiếp tục đặt bút viết từng chữ lên tờ giấy.

Tôi viết ra lý do rời đi, tôi nói với anh rằng tôi không muốn yêu anh nữa. Từ nay về sau, trong cuộc đời tôi, sẽ không còn chỗ cho anh.

Và, hôm đó khi Đường Nguyệt hẹn tôi, tôi đã bí mật ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Vì vậy, tôi gửi kèm bản ghi âm này trong lá thư.

Sau khi hoàn thành tất cả, tôi đến phòng khám của sư huynh.

23

Cố Vọng Châu để thư ký nhận giúp bưu kiện. Khi biết là thư do Du Thanh Nham gửi, anh hơi cau mày.

Cô ta lại muốn giở trò gì nữa?

Vẫn muốn dựa vào cái thai mà tiếp tục làm loạn sao?

Anh ném lại một câu:

“Cứ để đấy.” Rồi bước vào phòng họp.

Hai giờ sau, khi cuộc họp kết thúc,

Nhìn bưu kiện trên bàn, anh mới nhớ đến nó. Nhưng khi mở ra, nội dung trước mắt khiến sắc mặt anh tái nhợt. Ngón tay anh run rẩy, suýt nữa không cầm vững tờ giấy mỏng.

Khi mở file ghi âm, giọng nói quen thuộc vang lên trong tai. Chưa nghe hết, cả người anh đã sụp đổ hoàn toàn, anh bật dậy, lao khỏi phòng họp.

24

Khi tôi đến phòng khám, điện thoại hiện thông báo bưu kiện đã được giao, tôi cất điện thoại, bật chế độ máy bay, chuẩn bị bước vào lần thôi miên thứ bảy, cũng là lần cuối cùng.

Sư huynh một lần nữa hỏi tôi đã chắc chắn chưa, tôi bình tĩnh cầm lấy chiếc đồng hồ quả lắc, nhớ lại những ký ức đã dần mờ nhạt, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:

“Bắt đầu đi, sư huynh.”

25

Một cái búng tay, tôi tỉnh lại, Cố Vọng Châu giờ đây chỉ còn là một cái tên.

Tôi xách theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, thẳng tiến đến sân bay.

Trên đường, đồng nghiệp gọi điện cho tôi. Cô ấy nói, Cố Vọng Châu đã đến phòng khám tìm tôi.

Nghe thấy cái tên này, đầu óc tôi trống rỗng, như một tờ giấy A4 đầy chữ, bị nước làm nhòe mất một góc, không thể đọc ra nội dung.

Xe vừa dừng, tôi thản nhiên đáp:

“Nói với anh ta tôi nghỉ việc rồi, bảo anh ta tìm bác sĩ tâm lý khác đi.”

Không để đồng nghiệp nói thêm lời nào, tôi trực tiếp tắt máy. Nhưng vừa bước vào sân bay, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Là số của đồng nghiệp.

Tôi nhíu mày, nhấn nút nhận cuộc gọi. Không ngờ đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nam, giọng nói vội vã, pha lẫn run rẩy:

“Thanh Nham, tại sao em chặn số của anh? Em đang ở đâu?”

Trong sân bay, dòng người hối hả qua lại. Tôi kéo vali, xếp hàng vào khu vực kiểm tra an ninh, hơi cau mày, thản nhiên hỏi:

“Anh là ai?”

Điện thoại lặng đi hai giây. Sau đó, một tiếng gào thất thanh vang lên:

“Du Thanh Nham! Trò đùa này không vui chút nào!”

Tôi tắt máy.

Đúng là không vui chút nào.

Qua giọng điệu này, tôi đã có thể cảm nhận được người này thật vô lễ.

26

Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Tôi đổi sang SIM mới, gọi cho sư huynh báo bình an, nhưng anh lại nói:

“Cố Vọng Châu đã tìm đến anh. Anh ta hỏi về tình trạng của em, anh đã nói đúng theo lời em dặn, anh còn bảo anh ta rằng em đã ra nước ngoài.”

Tôi kéo chặt áo khoác, bình tĩnh lắng nghe.

Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn Thượng Hải rất nhiều.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng reo hò:

“Tuyết rơi rồi!”

Tôi nhìn về phía cửa ra, cánh cửa tự động mở ra rồi đóng lại. Bên ngoài, tuyết trắng bay lả tả, vài cô gái miền Nam thích thú la hét:

“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!”

Họ mở điện thoại, quay video ghi lại khoảnh khắc này. Tôi cũng không kìm được sự phấn khích, kéo vali chạy ra ngoài. Những lời sư huynh còn nói tiếp, tôi không còn tâm trí lắng nghe, chỉ ậm ừ hai tiếng:

“Sư huynh, Bắc Kinh đang có tuyết rơi, tuyết rất lớn.”

Tôi duỗi tay, muốn bắt lấy một bông tuyết.

Trong điện thoại, sư huynh vẫn đang kể về Cố Vọng Châu đau khổ, khóc lóc. Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng ngắt lời anh:

“Sư huynh, từ nay về sau, đừng nhắc đến người này nữa. Em không muốn nhớ anh ta, vì chắc hẳn anh ta đã làm điều gì đó rất tệ với em.”

27

Nửa năm sau, tôi mới gặp lại Cố Vọng Châu.

Hôm đó, Bắc Kinh có mưa bão, giao thông bị tê liệt. Tôi che ô, cầm giày cao gót trên tay, lội qua những vũng nước.

Bất chợt, một bóng người từ giữa đường lao về phía tôi, bộ vest ướt đẫm dưới cơn mưa, tôi nghe thấy giọng anh ta gào to gọi tên tôi:

“Du Thanh Nham!!”

Tôi đứng đờ ra.

Nhìn người đàn ông hốt hoảng, kích động, vượt qua rào chắn, thậm chí rơi mất một chiếc giày. Nhưng anh ta không hề bận tâm, loạng choạng chạy đến trước mặt tôi, rồi mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi.

“Thanh Nham! Đúng là em rồi!”

Tôi nhíu mày.

người này cả người ướt sũng, làm ướt cả váy của tôi. Nhưng một tay tôi cầm giày, một tay cầm ô, không có tay nào để đẩy anh ta ra.

May mắn thay, anh ta nhanh chóng buông tôi ra, hai tay giữ chặt lấy vai tôi. Đôi mắt ánh lên niềm vui khôn xiết, giọng nói tràn đầy tình cảm:

“Anh cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, Thanh Nham!”

Tôi chớp mắt, hờ hững nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi một câu:

“Vị tiên sinh này, tôi quen anh sao?”

28

Mưa lớn đập xuống ô, phát ra từng tiếng lộp bộp nặng nề, lấn át đi những âm thanh xung quanh.

Cố Vọng Châu dường như không nghe thấy, vẫn tự mình nói tiếp:

“Em có biết anh đã tìm em bao lâu không? Sao em có thể rời đi mà không nói một lời? Ngay cả một cơ hội để anh giải thích cũng không cho anh?”

Anh ta kích động, ánh mắt lấp lánh niềm vui chân thành đến mức đáng tin, nhưng tôi chỉ cảm thấy một điều duy nhất:

Vai tôi đau quá.

Anh ta siết chặt đến mức đau nhức.

Vì vậy, tôi đành phải nói to hơn để hỏi anh ta:

“Vị tiên sinh này, có lẽ anh nhận nhầm người rồi?”

Bàn tay đang giữ lấy vai tôi khẽ buông lỏng, niềm vui trong mắt anh ta từ từ tắt lịm, thay vào đó là sự hoảng loạn.

người đi đường cũng dừng lại, tò mò hóng chuyện, dù dưới chân nước mưa chảy xiết, nhưng không thể ngăn cản sự hiếu kỳ của họ.

Tôi nhân cơ hội lùi lại một bước, nhưng anh ta lại siết chặt tôi hơn, cố gắng gượng cười, môi khẽ run:

“Thanh Nham, đừng đùa nữa, được không? Trò đùa này chẳng vui chút nào.”

Anh ta thật kỳ quặc, thậm chí tôi còn nghĩ anh ta có vấn đề thần kinh.

Tôi tốt bụng nhắc nhở:

“Tiên sinh, tôi không hề đùa. Và, anh cứ bám chặt người khác giữa đường như thế này… đầu óc anh có vấn đề à? Nếu anh không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Dù anh ta có vẻ ăn mặc lịch sự, nhưng ngoại hình không quyết định nhân cách.

Tôi bắt đầu đếm ngược trong đầu, nếu anh ta không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

Lúc này, một người đàn ông trông như trợ lý chạy đến, ô che mưa, lội nước đến chỗ chúng tôi. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta kinh ngạc không thua gì Cố Vọng Châu.

“Du… Du tiểu thư!”

Anh ta kích động đến mức mắt cũng đỏ lên. Tôi nhíu mày, mạnh mẽ đẩy Cố Vọng Châu ra. Không ngờ cán ô trượt khỏi tay, khiến mưa tạt thẳng xuống người tôi. Chỉ trong giây lát, tôi ướt như chuột lột, giống hệt Cố Vọng Châu.

Sự bực bội dâng trào, tôi không nhịn được nữa, tát thẳng vào mặt Cố Vọng Châu.

“Rốt cuộc anh muốn gì hả? Tôi đã nói là anh nhận nhầm người rồi, anh không có tai để nghe à?”

Dứt lời, tôi thô bạo đẩy anh ta ra, nhặt lại ô trên mặt đất. Anh ta cao hơn mét tám, vậy mà bị tôi đẩy loạng choạng, cuối cùng ngã ngồi xuống nước. Dòng nước chảy xiết ngay lập tức ngập qua eo anh ta.

Trợ lý sững sờ, rồi vội vàng chạy đến đỡ:

“Cố tiên sinh!”

Tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ lội nước rời đi.

29

Vất vả lắm tôi mới vượt qua đoạn đường ngập nước, nhìn xuống đôi giày mới đẫm nước, tâm trạng tôi càng tụt dốc.

Vừa hay sư huynh gọi đến hỏi thăm tình hình ở Bắc Kinh. Tôi vuốt mái tóc ướt bết, ngắn gọn kể lại chuyện vừa xảy ra. Càng nói càng bực, tôi không nhịn được phàn nàn:

“Sư huynh, anh ta có bệnh à? Nếu không phải nhìn anh ta ăn mặc đắt tiền, em còn tưởng đó là kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc người đấy.”

Sư huynh không phản ứng ngay.

Điện thoại bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Tôi tưởng mạng bị gián đoạn, nhưng rồi nghe thấy tiếng hít sâu của anh ấy.

Tôi không hiểu:

“Sư huynh?”

“Em nói… trợ lý gọi anh ta là ‘Cố tiên sinh’?”

“Ừ, thì sao?”

“Thanh Nham… Anh ta tìm thấy em rồi.”

Tôi chững lại, nhìn dòng mưa dày đặc phía trước, tự hỏi mình còn phải đi bao xa nữa mới về đến nhà.

Câu nói của sư huynh khiến tôi khựng lại, nhất là khi tôi nhận ra, đèn xe phía sau vẫn luôn theo sát tôi.

Tôi xoay người, và thấy Cố Vọng Châu, như một con chó lang thang, đứng không quá xa.

Giọng của sư huynh vang lên trong tai:

“Thanh Nham, anh ta chính là Cố Vọng Châu.”

Tôi ồ một tiếng:

“Anh chắc chứ? Hay để em gọi video cho anh xem?”

Chẳng mấy chốc, video call kết nối.

Sư huynh thở dài, giọng chắc chắn:

“Là Cố Vọng Châu, không sai đâu.”

Tôi cười khẽ:

“Sao trông anh ta thảm hại như một con chó thế này?”

Đây chính là người mà tôi phải thôi miên để quên đi sao?

Trong đầu tôi trống rỗng, không có chút ký ức nào về Cố Vọng Châu, chỉ nhớ rằng tôi từng muốn quên anh ta đến mức nào.

Sư huynh nói, suốt nửa năm qua, Cố Vọng Châu vẫn luôn tìm kiếm tôi. Anh ta thậm chí điều trị tâm lý ở chỗ sư huynh, vì chứng rối loạn cảm xúc ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, lần này còn bị mất ngủ kéo dài.

Tôi nghe, nhưng không hề dao động, chỉ xác nhận lại:

“Sư huynh, lúc thôi miên, em có nói sẽ không hối hận đúng không?”

“Đúng.”

“Thế là đủ rồi.”

Tôi kết thúc cuộc gọi, rồi bước thẳng về phía Cố Vọng Châu.

Thấy tôi đi đến, mắt anh ta sáng lên, tràn đầy hy vọng. Nhưng tôi chỉ nhìn anh ta chằm chằm, không chút cảm xúc.

Chúng tôi cách nhau ba bước.

Dưới cơn mưa, tôi nhìn rõ gượng mặt anh ta. Dù ướt sũng, nhưng ngoại hình vẫn rất đẹp trai. Những lọn tóc ướt rối càng khiến anh ta trông có nét phong trần, yếu đuối.

Anh ta mấp máy môi, nhưng giọng nói bị tiếng mưa nhấn chìm.

Tôi khẽ cười:

“Cố Vọng Châu, anh có biết vì sao tôi lại quên anh không?”

Anh ta đột nhiên sững lại.

“Thanh Nham…”

“Hà tất phải giả vờ si tình, tự cảm động chính mình? Anh đã làm chuyện gì kinh khủng đến mức nào, trong lòng anh không biết sao? Tôi không muốn gặp lại anh, vĩnh viễn không muốn.”

Tôi quay người rời đi, anh ta đuổi theo, cố níu kéo:

“ Thanh Nham, em không thể đối xử với anh như vậy!”

Tôi bùng nổ:

“Tôi không thể? Anh thấy tia chớp kia không? Tôi chỉ ước nó đánh chết anh!”

Lời vừa dứt, một tia sét đánh trúng tòa nhà gần đó.

Cố Vọng Châu sững sờ. Chẳng mấy chốc, anh ta mỉm cười cay đắng, giọng run rẩy:

“Em nguyền rủa anh chết sao?”

Tôi gật đầu chắc chắn:

“Đúng vậy. Nếu anh còn tiếp cận tôi, tôi sẽ nguyền rủa anh mãi mãi.”

Anh ta chết lặng, không đuổi theo nữa.

Tôi trở về nhà, mang theo cơn bực tức. Nhưng nửa đêm, tôi lại mơ thấy anh ta đánh nhau vì bảo vệ tôi.