Chương 15 - Ký Ức Mất
Các bạn cùng phòng đứng ở hai bên giường, Thẩm Tinh Từ ngồi bên cạnh giường.
Các bạn cùng phòng rất lo lắng: “Dao Dao, cậu nói gì đi, bọn tớ sợ c h ế t khiếp rồi.”
Tôi gật đầu.
Tôi thực sự không biết phải nói gì, vì hình như, tôi vừa khôi phục trí nhớ.
Thật cảm động, khi khôi phục trí nhớ, phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ, và tôi thật sự không hề có bạn trai.
“Đệt.” Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi nói, “Thì ra bạn trai của mình là giả!”Thẩm Tinh Từ nghe tôi nói xong thì sững người, ngay cả các bạn cùng phòng cũng đơ ra tại chỗ.
Nhưng từ ánh mắt của họ, tôi có thể thấy sự kinh ngạc xen lẫn một chút hả hê: Haha! Không ngờ chứ gì! Thế giới này đều là giả cả!
“Dao…”
Tôi giơ tay ra ngăn Thẩm Tinh Từ nói: “Anh chờ chút, em cần bình tĩnh lại.”
“Khoảng thời gian qua thực sự quá mơ hồ.”
Một trùm trường lại chịu ở bên một người vô danh tiểu tốt như tôi, cùng diễn vở kịch tình yêu tầm thường này.
Dù tôi thấy từ “trùm trường” rất trẻ con, nhưng trước khi mất trí nhớ, tôi cũng hay cùng các bạn bàn tán về anh.
Dù sao thì, danh xưng này có hơi trẻ con thật, nhưng anh ấy rất đẹp trai.
Chuyện gì mà “hôm qua trùm trường đ á n h người”, rồi “hôm nay trùm trường trốn học”.
Lúc đó chỉ nghe như một câu chuyện cười, ai ngờ một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn như tôi, lại có thể dính dáng đến anh.
Tôi liếc nhìn Thẩm Tinh Từ, anh ấy không biểu cảm gì, lơ đễnh nhìn vào một điểm nào đó, giống hệt như lúc tôi say r ư ợ u rồi va vào anh ấy.
Khi đó, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi, cả người tỏa ra khí chất xa cách, khiến người ta không dám đến gần.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra, tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nên quyết định sẽ nói chuyện đó sau cùng.
Tôi nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, rồi xoa trán.
Đáng ghét thật, tại sao tôi mất trí nhớ mà cứ như mất trí thông minh vậy!
“Được rồi, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một.”
Tôi nhìn các bạn cùng phòng, rồi chỉ vào Thẩm Tinh Từ: “Tại sao các cậu không nói thật cho mình biết?”
Bạn cùng phòng: “Tụi này đã định nói… nhưng không thành công.”
Tôi: “…”
Ờ, có vẻ đúng là như vậy thật.
“Vậy sao sau khi tôi về ký túc xá, sao các cậu vẫn không nói cho mình?”
Thẩm Tinh Từ liếc mắt nhìn các bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng: “…”
Các bạn cùng phòng ngập ngừng nhìn Thẩm Tinh Từ, không biết nên nói gì.
Tôi nhìn Thẩm Tinh Từ, anh ấy cũng nhìn tôi, rồi bình tĩnh nói: “Anh làm đó.”
Quả nhiên!
“Anh đã lần lượt thêm bạn bè với họ rồi bảo họ đừng nói gì với em.”
Được lắm, tên chó này!
Tôi mím môi.