Chương 1 - Ký Ức Khó Quên
Sau khi bố Tần Hạ về nước, ông ấy riêng tư cho tôi mười triệu.
Xem như trả ơn tôi đã chăm anh sáu năm.
Không nhận thì uổng.
Ngày hôm sau nhận tiền, tôi liền nộp đơn nghỉ việc cho công ty.
Quản lý thấy thái độ tôi quá kiên quyết.
Bảo tôi bàn giao công việc rồi cuối tháng rời đi.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Về nhà liền nộp đơn xin học đại học ở nước ngoài.
Tan làm, điện thoại bật lên tin nhắn của Tần Hạ.
[Chị, dạo này bận quá, không gặp được, nhớ chị quá.]
[Buổi tối không ôm chị ngủ được, thật khó chịu.]
[Còn chị, có nhớ tôi không?]
Đầu ngón tay tôi khựng lại, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào.
Nói không nhớ thì là giả.
Trước đây tôi luôn thấy anh ấy quá dính người.
Ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm tôi trong ngực.
Tư thế chiếm hữu đến mức quá đáng.
Giờ chiếc giường rộng cho tôi xoay đủ kiểu, tôi lại mất ngủ mấy đêm liền.
Luôn cảm thấy trong nhà thiếu một người, lạnh lẽo vô cùng.
Tôi tự giải thích cảm giác hụt hẫng này thành “không quen”.
Mỗi khi lòng dao động, tôi lại nhìn con số tám chữ số trong thẻ ngân hàng.
Lập tức cảm thấy hình như cũng không nhớ anh đến thế.
Vì thế, tôi né tránh mà trả lời qua loa.
[Thiếu gia Tần bận thế rồi thì đừng nhớ tôi nữa, tôi cũng bận lắm.]
Một lúc lâu, Tần Hạ chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi.
[?]
[Chị gọi tôi là gì?]
[Đây là kiểu play mới à? Kích thích thật.]
Tôi: …
2
Tôi không để ý tới Tần Hạ nữa.
Chuyện trắng hay đen, anh đều bẻ thành vàng hết.
Nói không nổi nữa.
Dứt khoát chuyển anh vào chế độ không làm phiền.
Anh lại gọi cho tôi mấy cuộc.
Tôi đều không nghe.
Trong quán ăn nhỏ, Trì Hạ nghe tôi nói muốn ra nước ngoài, lập tức kinh ngạc.
“Cậu đi rồi Tần Hạ phải làm sao?”
Tôi bực bội đáp:
“Người ta về thừa kế gia nghiệp, chúng ta phận trâu ngựa đừng đau lòng thay tổng tài nữa.”
Trì Hạ gật đầu.
“Cũng đúng, chưa tốt nghiệp đã quay về làm tổng tài, số tốt thật!
“Mà nói thật, chuyện cậu đi nước ngoài, Tần Hạ biết chưa?”
Tôi sững hai giây, khẽ nói:
“Anh ấy không cần biết.”
Trì Hạ là bạn cùng phòng đại học của tôi.
Chuyện giữa tôi và Tần Hạ, cô ấy biết hết.
Tôi khựng lại, rồi nói thêm:
“Nếu anh ấy hỏi, cậu phải giữ kín giúp tôi.”
“Giữ kín thì được, nhưng Ôn Hy, cậu mà biến mất đột ngột, Tần Hạ tìm không thấy, có khi phát điên đó.”
Đuôi chân mày tôi khẽ giật:
“Không đến mức đó chứ, anh ta dọn đến biệt thự lớn rồi, tìm tôi làm gì?”
Trì Hạ đập bàn:
“Cậu là mối tình đầu của anh ta đó! Bạch nguyệt quang mà chia tay kiểu rơi xuống vực, anh ta không điên mới lạ!
“Và theo quan sát của tôi, cái kiểu ngoan ngoãn trước mặt cậu, rất có thể là giả.
“Hay cậu nên nói chuyện đàng hoàng với anh ta.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng thấy bất an.
Con người Tần Hạ luôn mang cảm giác xa cách mơ hồ.
Thích đi một mình, gần như chẳng có bạn.
Nhưng mỗi lần tôi dẫn anh gặp Trì Hạ, anh đều lễ phép chào hỏi.
Đi dạo với hai đứa con gái chúng tôi, cũng chưa từng oán giận câu nào.
Trì Hạ đánh giá anh: nhìn như dễ nói chuyện, nhưng thực chất cực khó nắm bắt.
Quả thật là nói trúng tim.
Nhớ năm tôi đón Tần Hạ ra ở cùng, anh mới vào lớp 10.
Trong trường có nhiều nữ sinh thích anh, còn từng bị giáo viên mời phụ huynh vì chuyện nhận thư tình.
Tôi lấy tư cách chị mà dạy anh, phải học cho tốt, cố đừng yêu sớm.
Nếu thật sự động lòng thì phải tôn trọng con gái, không được bắt nạt người ta.
Tôi nói đến khô cả miệng.
Tần Hạ chỉ cúi mắt yên lặng nhìn tôi.
Cuối cùng khẽ cười, nói:
“Tất cả đều nghe chị.”
Ai mà ngờ được, kẻ làm trò hề lại chính là tôi.
Đêm anh dụ tôi mất kiểm soát, chỗ nào cũng thể hiện “thành quả giáo dục” của tôi.
“Chị, tôi có thể hôn chị không?”
“Chị muốn ở trên sao?”
“Không sao, đều nghe chị.”
Anh thực sự nói là làm, chuyện gì cũng nghe tôi.
Chúng tôi gần như chẳng có cơ hội cãi nhau.
Cảm giác được thiên vị luôn khiến người ta say mê.
Nhưng thứ vốn không thuộc về mình, nếu tôi lún quá sâu, chỉ chuốc lấy đau lòng.
Tôi phất tay, không để tâm, cụng ly với Trì Hạ.
“Mặc kệ anh ta, có khi từ lâu đã muốn đi rồi.
“Cùng tôi chen phòng thuê, giặt đồ nấu cơm, hay quay về làm đại thiếu gia nhà họ Tần, thì ngu mới chọn cái đầu tiên.”
Trì Hạ thở dài thật dài.
“Tôi chỉ lo cho cậu thôi. Yêu một cậu em trai đỉnh như thế, sau này còn nhìn ai nổi nữa?”
Tôi cười hề hề, đùa theo:
“Đợi tôi ra nước ngoài, hôn mấy anh châu Âu cái, ai còn nhớ mặt anh ấy nữa?”
Kết quả… nói mạnh miệng quá sớm.
Khi tôi đại diện công ty tham dự một buổi sự kiện thương mại, trông thấy Tần Hạ đứng giữa đám đông, được mọi người vây quanh như sao sáng…
Tôi sững người.
3
Tại buổi rượu, Tần Hạ mặc bộ vest đen cao cấp được cắt may hoàn hảo.
Dáng người anh thẳng tắp cao ráo, càng làm khí chất lạnh nhạt cao quý thêm nổi bật.
Đẹp hơn gấp trăm lần bộ tôi từng mua cho anh ở trung tâm thương mại.
Những năm đi theo tôi, thật sự là thiệt thòi cho anh rồi.
Từ sau lần tôi đặt Tần Hạ vào chế độ không làm phiền,
Lỡ mất mấy cuộc anh gọi tới, anh cũng không làm phiền nữa.
Tin nhắn cuối cùng vẫn là lời chúc ngủ ngon anh gửi tôi lúc hai giờ sáng hôm kia.
Tôi cũng chẳng trả lời.
Nghĩ rằng rồi thời gian sẽ khiến cảm tình phai nhạt tự nhiên.
Đợi tôi ra nước ngoài rồi, càng không cần liên lạc nữa.
Không ngờ lại gặp nhanh như vậy.
Hơn nữa còn có bố anh ở đó.
Xung quanh họ toàn là các nhân vật lớn trong giới thương mại có tiếng.
Nhìn kiểu gì cũng biết là bố anh đưa anh đến mở rộng quan hệ.
Tôi do dự không biết có nên đến chào hỏi hay không.
Lại sợ Tần Hạ thấy tôi sẽ làm ra hành động thân mật gì đó, hoặc nói những lời gây hiểu lầm.
Như vậy sẽ rất ngượng.
Nhưng bỏ qua chuyện cá nhân, ân tình bố anh giúp tôi đỗ đại học mãi mãi vẫn ở đó.
Gặp rồi mà không gọi một tiếng chú, đúng là quên gốc.
Tôi nghĩ đợi ít người rồi mới qua.
Kết quả quay một vòng trở lại, thì phát hiện bên cạnh Tần Hạ đã có thêm một cô gái dáng người xinh đẹp, gương mặt mỹ lệ.
Không biết hai người nói gì.
Cô gái khoác lấy tay anh, che môi cười duyên, góc nghiêng rực rỡ.
Còn Tần Hạ thì thu lại dáng vẻ lạnh nhạt xa cách,
Kiên nhẫn nghe cô ấy nói không ngừng.
Trên mặt từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười nhạt.
Trùng hợp là tôi cũng biết cô ấy.
Chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm – gia đình rất thân với nhà họ Tần.
Lần này nhà họ Tần vực dậy, không thể thiếu sự giúp đỡ từ nhà họ Thẩm.
Tôi đứng cách đó không xa nhìn một lúc lâu.
Chợt nhớ câu mình đã nói khi ăn cùng Trì Hạ lần trước.
Không khỏi bật cười tự giễu.
Làm gì có thứ tình đầu khó quên?
Chỉ là người sau không bằng người trước, nên mới mãi không buông được.
Giờ là thiếu gia hào môn sánh đôi cùng thiên kim nhà giàu.
Quá xứng đôi.
Còn liên quan gì đến tôi.
Đúng là tự đa tình, lo chuyện không đâu.
Tôi thu ánh mắt lại.
Uống cạn ly rượu vang rồi quay lưng rời đi không hề do dự.
Chút day dứt trong lòng cũng theo đó mà tan biến hoàn toàn.
Tần Hạ – với tư cách là người yêu cũ của tôi – anh ấy rất tốt.
Nhưng tôi cũng rất tốt.
Sáu năm này chẳng qua là ngoài ý muốn.
Quên đi là được.
Rồi anh sẽ trở về với vòng tròn vốn thuộc về anh.
Còn tôi cũng sẽ mở ra cuộc sống mới của mình.
Chuyện người cũ, chuyện đã qua không cần phải nhớ.
4
Ngày tôi đặt xong vé máy bay.
Đang ở nhà thu dọn hành lý.
Hợp đồng nhà sắp hết hạn rồi, có vài thứ không tiện mang theo, tôi đều đăng bán đồ cũ.
Trì Hạ nghe vậy thì khen tôi thật biết sống.
Nhiều tiền như thế mà còn nhớ bán mấy thứ lặt vặt này.
Tất nhiên rồi.
Cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cần tiêu thì tiêu.
Đó luôn là nguyên tắc của tôi.
Ai mà biết sau này có lúc cần tiền đột xuất không?
Tôi ngồi xếp bằng trên sàn, từng món một đăng link bán.
Đợi bận rộn xong, bên ngoài bỗng nổi gió lớn rồi đổ mưa như trút.
Tôi tắm xong, thay bộ drap giường mới.
Nằm trong chăn ấm mềm, toàn thân thả lỏng.
Nghĩ đến số dư trong thẻ và cuộc sống mới ở nước ngoài.
Vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, khi đang ngủ say.
Bỗng cảm giác eo bị siết lại, thân mình rơi vào một vòng tay ấm nóng.
Hơi thở quen thuộc phủ xuống tai tôi —
“Chị có nhớ tôi không?”
Tôi choàng tỉnh.
“Tần Hạ?!
“Anh điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm tới đây làm gì?”
Tôi vừa định ngồi dậy bật đèn.
Tần Hạ dùng lực kéo tôi ôm chặt vào ngực.
Một tay giữ lấy cằm tôi, cúi xuống hôn.
Nụ hôn vừa sâu vừa nhẹ, vừa thử thăm dò vừa quấn lấy.
Khiến người ta không sao thoát được.
Đến khi tôi thở không nổi, mặt đỏ bừng, anh mới chậm rãi rời ra.
Úp mặt vào cổ tôi, giọng khàn khàn nói:
“Ba tuần không gặp, nhớ chị đến… sắp phát điên rồi.”
Tôi ngẩn người.
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ véo má anh.
Cố tình trêu ghẹo —
“Con cún nhỏ thích làm nũng thế này là của nhà ai vậy?
“Đến đây, để chị xem nào, nhớ đến mức nào?”
Nhưng giờ đây, nghe giọng anh khàn khàn làm nũng như vậy,
Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh anh đứng cạnh thiên kim nhà họ Thẩm.
Trong lòng nghẹn nghẹn.
Trong bóng tối, tôi cúi đầu cười khổ.
Thôi bỏ đi, nhớ lại chỉ thêm mệt lòng.
Chuyện nhà hào môn, vốn chẳng liên quan đến tôi.
Tôi ép bản thân quên đi cảm xúc khó chịu đó.
Lúc này, tôi quan tâm chuyện khác hơn.