Chương 6 - Ký Ức Gối Ôm
Vì vậy tôi nghiêm túc nói:
“Tôi đã xin được chương trình du học, ngày mai sẽ rời đi. Núi cao đường xa, sẽ không gặp lại nữa.”
“Xin phu nhân cứ yên tâm.”
Quản gia thở phào, hài lòng cúp máy.
Hành lý hầu như đã dọn xong.
Chỉ còn lại chiếc giường nhỏ kia vẫn nguyên vẹn.
Những con thú nhồi bông, cùng hai chiếc gối, vẫn yên lặng nằm ở đó.
Tạ Minh Yến rất kén chọn giường ngủ, chỉ cần thiếu một món đồ chơi cũng khiến anh khó chịu.
Mười năm chung chăn gối, đêm nay hẳn là lần cuối cùng tôi dỗ anh ngủ.
Tôi lặng lẽ ngồi trong phòng khách.
Tin nhắn anh không hề trả lời, tôi chờ đến tận một giờ sáng.
Cho đến khi anh gọi điện đến, tôi mới chậm rãi chớp mắt.
Cách xưng hô với anh lại trở về như trước, xa cách và lạnh nhạt.
Bắt máy, tôi máy móc nói:
“Thiếu gia, đến giờ đi ngủ rồi.”
Cứ như muôn vàn ngày thường trong mười năm qua.
Trái ngược với sự gò bó của tôi, bên kia vang lên giọng nữ trong trẻo, kiêu hãnh:
“Wow! Pháo hoa đẹp quá!”
“Tạ Minh Yến, em yêu anh chết mất!”
Anh dường như khẽ cười, đáp lại vài câu, rồi lười nhác nâng điện thoại:
“Tối nay tôi không về, mai sẽ ôm em ngủ.”
Lâm Diểu chen vào:
“Không được không được, đã hứa mai tiếp tục ở bên em rồi mà. Để em thử dỗ anh ngủ nhé.”
Tạ Minh Yến bật cười, đổi giọng:
“Được thôi, vậy thì ngày kia tôi về.”
Tôi lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại của họ.
Trong khoảnh khắc, dường như mọi lưu luyến cuối cùng trong lòng tôi… đều hoàn toàn tan biến.
Ngày hôm sau.
Một buổi sáng rất bình thường, tôi ngồi lên chuyến bay đi New York.
Mơ hồ nhớ lại mười năm trước, khi một mình tôi đến nhà họ Tạ ứng tuyển.
Năm ấy tôi 13 tuổi, tự ti, nhút nhát, co ro giữa đám đông, âm thầm cổ vũ bản thân:
“Diểu Diểu, hãy can đảm hơn, mạnh mẽ thêm chút nữa.”
Còn năm 23 tuổi, tôi mang theo mong đợi lẫn mơ hồ cho tương lai, sắp bước chân đến một miền đất xa lạ.
Tôi tháo chiếc sim điện thoại đã dùng nhiều năm, thay bằng thẻ mới.
Trong lòng có một giọng nói thì thầm:
Kỷ Niệm Diểu, hãy bước về phía trước, đừng quay đầu lại.
13
Đêm hôm Kỷ Niệm Diểu rời đi, Lâm Diểu đang cố gắng dỗ cho Tạ Minh Yến ngủ.
Nhưng hiệu quả chẳng đáng kể.
Thấy vậy, Lâm Diểu khẽ kéo cổ áo anh, thì thầm gợi ý bên tai:
“Hay là… vận động một chút? Biết đâu lại dễ ngủ hơn ~”
Tạ Minh Yến nhìn cô ta với vẻ hứng thú.
Lâm Diểu và Kỷ Niệm Diểu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, Lâm Diểu hoạt bát, rực rỡ, dễ khiến anh chú ý.
Thế nhưng đêm nay, anh lại có phần mất tập trung.
Ngắm nhìn dáng vẻ ríu rít của Lâm Diểu, anh bỗng nghĩ, giờ phút này, Kỷ Niệm Diểu chắc hẳn đang yên lặng đọc sách.
Cô tính tình cứng nhắc, chẳng có gì thú vị, chỉ biết ôm lấy quyển sách.
Mỗi lần anh ác ý rút sách khỏi tay cô, rồi kéo cô vào lòng không cho đọc nữa.
Cô cũng chẳng phản kháng, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy anh.
Bất kỳ ai ở bên cô, dường như cũng sẽ bình tâm lại một cách kỳ lạ.
Nghĩ tới đây, khóe môi Tạ Minh Yến khẽ nhếch cười, mở điện thoại.
Thế nhưng ánh mắt anh lại dừng trên khung chat trống rỗng, nụ cười dần cứng lại.
Tin nhắn anh gửi từ sáng đến giờ, Kỷ Niệm Diểu vẫn chưa trả lời.
Anh lập tức bấm gọi cho cô.
Chuông reo suốt ba phút, chẳng ai nghe.
Lông mày anh nhíu chặt.
Lúc này, Lâm Diểu lại áp sát cơ thể vào anh, vẫn còn nũng nịu mời gọi:
“Đến không nào?”
Khóe môi Tạ Minh Yến khẽ nhếch, cố tình phớt lờ nỗi bồn chồn lo lắng trong lòng, lạnh nhạt tắt màn hình điện thoại.
Anh không gọi thêm nữa.
Quay sang nhìn Lâm Diểu, vòng tay ôm eo cô ta, thản nhiên đáp:
“Đến.”
Thế nhưng khi sang ngày hôm sau, Kỷ Niệm Diểu vẫn không trả lời anh.
Lúc này, sự kiên nhẫn của Tạ Minh Yến đã hoàn toàn cạn kiệt.
Anh chẳng buồn để tâm đến lời níu kéo của Lâm Diểu, trực tiếp lái xe đến nơi ở của Kỷ Niệm Diểu.
Chủ nhà vẫn chưa kịp đổi mật mã khóa cửa, nên anh dễ dàng nhập mật mã mà vào.
Nhưng khi bước vào, đập vào mắt anh chỉ là căn phòng trống rỗng.
Chiếc giường nhỏ màu hồng ngày nào giờ chỉ còn trơ trọi một tấm nệm trắng.
…Như thể chưa từng có ai từng sống ở đây.
Tim anh chấn động, nỗi bất an bị đè nén trong lòng bùng nổ dữ dội.
Tạ Minh Yến lập tức gọi cho trợ lý, cố gắng kiềm chế cảm xúc mà hỏi:
“Kỷ Niệm Diểu đâu?!”
Trợ lý bối rối đáp:
“Cô Kỷ hôm qua đã rời đi rồi, ngài không biết sao?”
“Rời đi gì? Cô ấy đi đâu?”
Trợ lý ấp úng trả lời:
“Cô ấy không ký hợp đồng gia hạn…”