Chương 3 - Ký Ức Đứt Gãy
Chương 3
Rất nhanh, đến ngày Cố Hàn Xuyên xuất viện.
Tô Yên vừa đẩy xe lăn, vừa cười nói ríu rít bước vào thì tôi đang chải lông cho Viên Viên.
Tiếng hét chói tai của cô ta khiến cả tôi và con chó đều giật nảy mình.
“Thẩm Niệm, nhốt chó vào phòng đi, Yên Yên dị ứng lông chó!”
Cố Hàn Xuyên cứng nhắc điều khiển xe lăn, lập tức đưa Tô Yên tái nhợt ra sau lưng mình để che chở.
Tôi không thèm ngẩng đầu:
“Dị ứng thì đi ra ngoài. Không ai mời cô ở lại.”
Giọng nức nở vang lên ngay sau đó:
“Xin lỗi, chị dâu… Em chỉ thấy chị không đến đón đội trưởng nên mới tự ý đi đón anh ấy. Là em vượt giới hạn, em đi ngay bây giờ.”
Cố Hàn Xuyên nắm chặt cổ tay cô ta, mặt lạnh đi:
“Em chẳng làm tròn trách nhiệm của một người vợ, Yên Yên giúp em còn bị em mắng!”
“Còn nữa, từ hôm nay Yên Yên dọn về đây ở.
Con chó của em, trông cho tử tế, nếu còn dám làm loạn—đừng trách tôi không khách khí.”
Tôi khựng tay, ngẩng lên nhìn anh:
“Không khách khí? Anh định ‘không khách khí’ thế nào?”
Viên Viên là món quà thành niên anh tặng tôi.
Khi ấy, tôi mang danh tiểu thư nhà họ Thẩm, nhưng sống chẳng bằng đứa con riêng.
Không ai nhớ đến sinh nhật tôi, đến người giúp việc cũng có thể chà đạp tôi.
Anh tặng tôi Viên Viên, nói rằng nó là biểu tượng cho tương lai của chúng tôi—sẽ như Viên Viên, phá tan bóng tối.
Lúc ấy tôi không nuôi nổi nó, anh là người nuôi thay tôi cho đến khi chúng tôi kết hôn.
Theo lý, người gắn bó với Viên Viên hơn phải là anh.
Thế mà giờ đây, ánh mắt anh nhìn nó lại lạnh băng— như đang nhìn một con vật phiền phức đáng ghét.
Anh không trả lời, tôi cũng nghĩ chỉ là lời cảnh cáo.
Cho đến khi tôi đi công tác một tuần trở về, tìm khắp nhà cũng không thấy Viên Viên đâu.
Nghe tiếng tôi, Tô Yên từ bếp bước ra, mỉm cười ghé sát tai tôi:
“Chị đang tìm con chó đó à?”
“Tiếc quá… nó chết rồi~”
Giọng cô ta nhẹ như gió, nhưng nụ cười càng lúc càng lớn.
Cô ta bật đoạn ghi âm.
Tiếng Viên Viên giãy giụa, rên rỉ vang lên khắp phòng khách— tiếng kêu sắc nhọn, đau đớn đến dựng cả lông gáy.
Toàn thân tôi lạnh buốt, tê cứng từ đầu đến chân.
“Cô… đã làm gì nó?”
“Tôi hỏi cô—đã làm gì nó!”
Tôi siết cổ Tô Yên, giọng khản đặc, mắt đỏ rực, liên tục gào lên.
Ngay lúc đó, từ tầng hai vang xuống giọng nói lạnh như thép của Cố Hàn Xuyên:
“Thẩm Niệm, buông tay.”
“Tôi hỏi anh—Viên Viên đâu?”
Anh đứng trên cầu thang, nhìn xuống với ánh mắt khinh miệt:
“Chỉ là một con súc vật, chết rồi thì thôi. Đừng vì nó mà làm khó Yên Yên.”
“Nó khiến Yên Yên dị ứng phải nhập viện, chết là nhẹ rồi.”
Anh nói về cái chết của Viên Viên bằng giọng điệu thản nhiên như đang nói về thời tiết.
“Hôm nay là sinh nhật Yên Yên. Đừng vì một con súc vật mà phá hỏng tâm trạng của cô ấy.”
Nhắc đến sinh nhật Tô Yên, gương mặt lạnh nhạt của anh mới thoáng hiện nét cười:
“Tôi định chuyển quyền sở hữu căn nhà này cho Yên Yên, em lên ký giấy đi.”
Anh xoay xe lăn rời đi, không buồn liếc tôi thêm cái nào.
Tôi định bước lên tranh luận, nhưng vừa đặt chân lên bậc thang, tiếng hét và tiếng tát vang lên—
Cố Hàn Xuyên quay người lại, thấy Tô Yên ôm má đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, khóc nức nở:
“Chị dâu, em cũng không muốn Viên Viên chết, chị đánh đúng, em đáng bị đánh!”
“Chỉ cần chị nguôi giận, chị muốn tát em bao nhiêu cái cũng được…”
Cô ta ngẩng đầu, nhắm mắt, dáng vẻ yếu đuối như con cừu đợi làm thịt.
Tôi bật cười—quả nhiên chiêu “khổ nhục kế” diễn rất tròn vai.
“Thẩm Niệm, cô náo loạn đủ chưa?!
Thật nghĩ ngôi nhà này do cô làm chủ à?!”
Người đàn ông từng dịu dàng đến mức bênh vực tôi vô điều kiện, tin tôi không chút do dự—giờ đã biến mất.
Trước mặt tôi, là Cố Hàn Xuyên với ánh mắt u ám, như thể chỉ muốn xé tôi ra từng mảnh.
Tôi nhìn thẳng vào anh, cười nhạt, rồi giơ tay—
Bốp!
Tát thẳng vào mặt Tô Yên.
Tôi chưa bao giờ là kẻ để người khác mặc sức chà đạp.
Năm xưa trong ổ rắn nhà họ Thẩm tôi còn sống sót, huống chi là bây giờ.
“Tát vừa rồi tôi không nhận.
Nhưng cái này—”
Bốp!
“—là tôi, Thẩm Niệm, đánh cô.”
Bốp!
“—Đây là địa bàn của tôi. Ở đây, không ai bảo vệ được cô.
Ngay cả Cố Hàn Xuyên cũng không.”