Chương 4 - Ký Ức Đọng Lại Ở Tuổi Mười Chín

7

Hết giờ nghỉ trưa, trợ lý nói với tôi thấy Bùi Uẩn ở dưới nhà.

Chuyện Bùi Uẩn mất trí nhớ thì người trong công ty không ai biết, họ cứ nghĩ tôi và Bùi Uẩn cãi nhau.

Tôi xuống lầu, thấy Bùi Uẩn đang đi đi lại lại trước cửa tòa nhà công ty, giả vờ như đi ngang qua.

“Nghe nói anh tìm tôi?”

Tôi bước tới, gió vừa thổi tung mái tóc dài của tôi, đường cong vạt váy vừa vặn.

Vành tai Bùi Uẩn bất giác đỏ bừng.

Anh ấy nhìn đi chỗ khác: “Không có mà.”

Bùi Uẩn còn chẳng nhận ra, mình vừa đi chân nam đá chân chiêu.

Tôi cười: “Ồ.”

“Tôi làm ở đây, anh lại tình cờ đến đây… đi dạo à? Cũng trùng hợp thật.”

Tai anh ấy đỏ hơn nữa.

Bùi Uẩn hai mươi chín tuổi thì nói chuyện “dirty talk” là nói luôn, không ngờ có ngày lại thấy anh ấy đỏ mặt xấu hổ như vậy.

“Tôi xuất hiện ở đây, có làm phiền cô không, người trong công ty đều thấy rồi.”

“Có gì mà phiền, họ đều biết anh mà.”

Một chiếc lá rơi trên vai Bùi Uẩn.

Tôi đưa tay phủi đi.

Bùi Uẩn cúi đầu, như một cậu trai nhỏ bị trêu chọc, cố chấp nói: “Chúng ta như vậy là không đúng.”

Nhưng dù nói vậy, anh ấy không hề né tránh động chạm của tôi.

“Sao lại không đúng?”

Tôi ghé sát hỏi anh ấy, hơi thở lướt qua dái tai anh ấy: “Anh không phải muốn theo đuổi tôi sao?”

Bùi Uẩn cứng đờ người, lảo đảo lùi lại một bước.

“Cô biết hết rồi sao?”

Tôi vuốt tóc: “Đúng vậy, anh muốn theo đuổi tôi, nhưng anh cũng phải cho tôi chút thời gian để suy nghĩ chứ, đúng không?”

Bùi Uẩn nắm chặt lòng bàn tay: “Được.”

8

Lúc tôi quen Bùi Uẩn, anh ấy hai mươi bảy tuổi, là Chủ tịch một công ty niêm yết, trẻ tuổi tài năng, chín chắn và điềm đạm.

Chúng tôi quen nhau qua mai mối.

Trước khi đi xem mặt, tôi cũng từng gặp anh ấy một lần, lúc đó anh ấy đang cãi nhau với bố mẹ vì chuyện mai mối.

Anh ấy không muốn kết hôn.

Còn bố Bùi thì cho rằng anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, không kết hôn nữa thì sẽ không tìm được vợ.

Ông còn nói mình và mẹ Bùi Uẩn vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn rồi, đâu như anh ấy không có phụ nữ nào thèm.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Uẩn vốn lạnh lùng, tự chủ lại mất bình tĩnh đến vậy.

Anh ấy không thể cãi lại gia đình, vẫn gặp tôi một lần.

Thái độ cũng tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ.

Nhưng sang ngày hôm sau, bố Bùi đã mang sính lễ đến tận nhà.

Sau khi cưới Bùi Uẩn, anh ấy hiếm khi bộc lộ cảm xúc trên mặt.

Trừ những lúc “động phòng”, chúng tôi luôn sống với nhau như khách.

Nhưng điều này cũng không sao, tình cảm nhạt thì từ từ bồi đắp thôi.

Yêu đương với Bùi Uẩn mười chín tuổi, đúng lúc bù đắp được tiếc nuối khi kết hôn chớp nhoáng mà không được yêu đương tử tế.

Thời kỳ mập mờ mà.

Luôn là lúc khiến người ta xao xuyến nhất.