Chương 5 - Ký Ức Đen Tối
17
Cố Hoài Xuyên chắc là tức đến điên rồi.
Trong buổi đấu giá, thấy Cố Phỉ đấu món nào, anh ta liền dốc sức nâng giá.
Chiếc vương miện bị gọi tới ba mươi bảy triệu thì tôi vội gọi Cố Phỉ lại:
“Đủ rồi đủ rồi, em không cần nữa!”
“Biết rõ anh ta cố ý nâng giá, anh còn đấu làm gì!”
Anh nhìn tôi phồng má tức giận: “Nhưng em thích.”
“Về nhà anh tự thiết kế cho em cái đẹp hơn.”
Tôi liều mạng ấn tay anh: “Không được đấu nữa! Đây là tài sản chung của vợ chồng.”
Anh cười: “Được, nghe em.”
Đúng lúc đó, điện thoại Cố Phỉ sáng lên.
Anh cúi nhìn một cái: “Lát nữa chắc sẽ có người tự tay mang vương miện tới cho em.”
Tôi không hiểu.
Cho tới khi buổi đấu giá kết thúc, tôi và Cố Phỉ vừa đi tới xe.
Bên cạnh vang lên một tiếng “xin lỗi” trầm thấp.
Quay đầu lại, là Cố Hoài Xuyên.
Anh ta đưa hộp quà đang ôm tới.
Cố Phỉ ra hiệu cho trợ lý nhận lấy, rồi như vô tình hỏi: “Đã nhận rõ thực tế chưa?”
Cố Hoài Xuyên cắn răng: “Anh là người nhà họ Cố, lại là trưởng bối của tôi, tôi không nên nói với anh như vậy, xin lỗi.”
Tôi nhận ra anh ta đến một mình, hỏi một câu: “Hai người kia đâu?”
Cố Hoài Xuyên đỏ vành mắt trừng tôi: “Tra nữ, đừng nói chuyện với tôi!”
Kết quả tôi thật sự im lặng, anh ta lại không cam lòng hỏi: “Hồi đó em mời tôi uống rượu, nói tôi đẹp trai, đều là giả sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “Hồi đó anh dễ dàng đồng ý theo tôi về nhà, chẳng phải vì biết tôi là vợ Cố Phỉ sao?”
Sắc mặt Cố Hoài Xuyên tái nhợt, không nói được lời nào.
18
Về tới khách sạn, tôi mới hỏi Cố Phỉ: “Sao Cố Hoài Xuyên lại đột nhiên tới xin lỗi?”
“Lần này cậu ta tới đây chắc lại trốn ra ngoài, trên người không mang đủ tiền, phải đi cầu xin lão gia giúp đỡ.”
Cố Phỉ cẩn thận tháo khăn choàng cho tôi, giải thích,
“Anh nói nhà họ Cố đã suy rồi không phải phóng đại, đời trẻ không có ai đáng tin. Lão gia trước đó đã nhờ anh giúp đỡ.”
“Anh đã đồng ý, dự án tiếp theo sẽ hợp tác với nhà họ Cố. Chiếc vương miện này coi như quà cảm ơn.”
Tôi lại không vui: “Nếu làm anh phải chịu ấm ức thì mình trả lại đi.”
“Không ấm ức.”
Cố Phỉ hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi,
“Anh cũng cần dùng mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố, coi như đôi bên cùng có lợi.”
“Lão gia còn nói, Tết này bảo anh dẫn em về một chuyến, gặp mấy người trẻ.”
Tôi lầm bầm: “Một đám khốn, có gì mà gặp……”
Quả nhiên.
Đến Tết.
Thật sự tới nhà họ Cố.
Mỗi người đối với Cố Phỉ đều khách sáo mà xa cách.
Đặc biệt là hai thanh niên từng nói lời khó nghe mà chưa tới xin lỗi.
Mặt mày xanh tím.
Một vẻ tức mà không dám nói.
Tôi rất không thích ánh mắt nhà họ Cố nhìn Cố Phỉ, ăn xong liền kéo anh đi.
“Ba mẹ tôi nhớ con rể rồi, chúng tôi đặt vé máy bay tối nay, thật ngại quá nha.”
Tôi nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói mỉa một câu:
“Tôi thấy cơm nhà các người cũng bình thường mà, sao có người nói chuyện miệng thúi thế? Sau này chú ý chút đi, đừng để người ta tưởng máy lọc nước nhà họ Cố nối thẳng cống.”
19
Về tới nhà tôi.
Mẹ tôi nhận lấy đống quà Tết lớn nhỏ trong tay Cố Phỉ, cười đến không khép được miệng.
Khen anh thể diện.
Không ai biết, dưới áo sơ mi thể diện kia của Cố Phỉ, đang đeo một sợi dây xích đá quý tinh xảo.
Là do tôi thiết kế, rồi tự tay khóa lên cho anh.
Khi đó anh cắn môi, bị cơn đau dày vò đến mức vành tai đỏ lên.
Đẹp đến mức không tưởng.
Khi tiếng pháo hoa giao thừa nổ vang.
Cố Phỉ đang quỳ trên tấm thảm trong phòng tôi, bị tôi kéo sợi xích, trong đau đớn và khoái cảm dâng trào mà khàn giọng gọi:
“Dung Dung……”
Phòng tôi ở tầng ba, một tầng riêng biệt.
Cách âm rất tốt.
Anh gọi thế nào ba mẹ tôi cũng không nghe thấy.
Tôi nhẹ tay tát anh một cái, nhướng mày: “Gọi sai rồi, làm lại.”
Cố Phỉ hơi quay mặt đi.
Gò má ửng đỏ làm đôi mắt và ánh đá quý càng thêm mê hoặc:
“Chủ nhân, xin người…… giẫm lên tôi……”
……
Những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn vượt khỏi kiểm soát.
“Con chó hư này……”
Tôi bị anh ép trước gương toàn thân, hơi thở phả ra làm mờ gương, che khuất khuôn mặt hai người.
“Không nhìn rõ rồi……”
Anh thì thầm bên tai tôi, “Chủ nhân có muốn lau sạch không?”
Đầu óc tôi mơ hồ, gần như theo bản năng làm theo.
Nhưng tay mới nâng lên được nửa chừng đã bị giữ lại.
Anh cắn lên vai tôi: “……dùng chỗ này.”
“Ưm, lạnh quá……”
“Xin người, chủ nhân, cún con muốn nhìn rõ mặt chủ nhân……”
Một đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung rất gần trên bầu trời đêm.
Trong ánh sáng lộng lẫy ấy, tôi cùng Cố Phỉ lên tới tầng mây.
……
Sau đó tôi mơ mơ màng màng được Cố Phỉ ôm ngủ.
Nhiệt độ cơ thể anh rất nóng.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy có người nói bên tai:
“Cảm ơn em, Dung Dung.”
“Cảm ơn gì……”
“Cảm ơn em đã yêu anh.”
20
Cảm ơn em đã yêu anh.
Cảm ơn em xuất hiện rực rỡ trong cuộc đời anh.
Cảm ơn em để anh trở thành cún con của em.
Cố Phỉ nhìn Giang Dung đang say ngủ.
Giơ tay chậm rãi đặt lên ngực trái.
Xuyên qua viên đá quý lạnh lẽo khảm nơi đó, anh cảm nhận rõ nhịp tim của mình.
Từng nhịp.
Đều vì cô mà đập.
(Kết thúc)