Chương 4 - Ký Ức Đau Thương

Lúc nói mấy câu đó, chú vẫn còn chút tiếc nuối.

Một lát sau, chú chợt nhìn tôi đầy ngập ngừng.

“Cuối cùng thì tụi cháu có cưới nhau.”

Là cưới rồi, chỉ là không thể đi đến cuối đời.

Một tháng “thời gian bình tĩnh” nữa thôi là chính thức ly hôn.

Tôi cũng chẳng biết mình nói ra điều đó là để tự an ủi bản thân, hay để chú khỏi tiếc nuối.

Dù sao thì trong truyện cổ tích mới có kết thúc đẹp, còn đời thực thì vụn vỡ đầy ra đấy.

Xem xong mấy mảnh giấy, tôi lưu luyến dán lại lên tường.

Video tỏ tình ở viện trẻ mồ côi, 99 mảnh giấy tại tiệm mì… thì ra, tôi từng được người ta nâng niu như báu vật.

Nhưng giờ… cậu thiếu niên năm ấy đã không còn.

Tôi không nghe được lời tỏ tình đó, cũng chẳng kịp thấy cảnh Chu Trạch Nam tự tay chuẩn bị buổi kỷ niệm cưới ấy.

Trước khi rời đi, chú chủ tiệm hỏi tôi có muốn mang mấy mảnh giấy về không.

Tôi khẽ lắc đầu từ chối.

Chuyện cũ cứ để nó trôi qua cho dù có lưu giữ được những dòng chữ, những thước phim ấy thì sao? Cũng chỉ khiến mình chìm mãi trong tiếc nuối và đau lòng, chẳng thể nào bước ra được.

8

Một tháng “thời gian bình tĩnh” trôi qua một cách mơ hồ như vậy.

Lúc tỉnh táo, tôi lại nghĩ đến Chu Trạch Nam, cứ tự hỏi mãi: Ly hôn với anh ấy rồi, mình có hạnh phúc không?

Có hạnh phúc hay không… tôi thật sự không biết.

Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.

Nghĩ không thông thì tôi lại uống chút cocktail.

Ít nhất… sẽ không thấy đau lòng như thế nữa.

Sáng sớm, điện thoại của Chu Trạch Nam gọi tới. Tôi còn chưa kịp tỉnh hẳn thì giọng nói đầy chất vấn của anh đã vang lên:

“Em đang ở đâu? Hôm nay chẳng phải đã hẹn đi lấy giấy ly hôn rồi sao?”

Tôi vẫn còn hơi lơ mơ.

Tối qua có uống chút rượu, người vẫn còn hơi chếnh choáng.

“Em ở đâu? Anh tới đón. Em nói gì đi chứ!”

Lúc này tôi mới sực nhớ… mình đã dọn ra ngoài từ lâu rồi.

“Không cần đón đâu. Gặp nhau ở cổng cục dân chính nhé.”

Tôi cúp máy, vội vàng bật dậy rửa mặt thay đồ.

Đến cổng cục dân chính thì thấy Chu Trạch Nam đã chờ sẵn.

“Xin lỗi, em đến trễ.”

Đường kẹt xe nên tôi bị muộn giờ.

“Chúng ta vào luôn đi. Em đã mang đầy đủ giấy tờ rồi.”

Tôi cố lờ đi vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhanh chân bước về phía cửa.

Bất ngờ cổ tay bị anh kéo lại từ phía sau.

Tôi khó hiểu quay đầu lại, thấy gương mặt đầy khó chịu của anh.

“Em dọn đi đâu rồi?”

Tôi không trả lời, chỉ né sang chuyện khác:

“Vào trước đã đi.”

Anh có chút ngượng ngùng buông tay tôi ra, cả người toát ra một vẻ lúng túng kỳ lạ:

“Nếu như… em không thật sự muốn ly hôn…”

“Lần này em sẽ không đổi ý nữa. Em nghiêm túc.”

Tôi cắt ngang lời anh, không để anh nói hết câu.

Sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt anh thay đổi liên tục, cuối cùng gom hết sự mềm yếu giấu vào trong, bình tĩnh nói:

“Vậy thì đi thôi.”

Cầm giấy chứng nhận ly hôn bước ra, Chu Trạch Nam mặt lạnh như tiền rảo bước rời đi.

Tôi đứng phía sau, muốn nói lời tạm biệt với anh, nhưng anh không hề ngoảnh lại.

Tôi đưa tay chỉ vào tấm ảnh trên tờ giấy:

“Từ giờ, chỉ còn lại một mình rồi.”

Thôi thì hãy tận hưởng chút thời gian cuối cùng này đi.

“Mạnh Đường.”

Khi tôi còn đang ngẩn người, giọng của Chu Trạch Nam lại vang lên.

“Sao lần này… em thật sự chịu ly hôn vậy?”

Tôi không ngờ anh lại bận tâm đến điều này như vậy.

Ngước mắt nhìn về phía anh, dưới gốc cây trơ trụi khô héo, bộ vest đen trên người anh khiến dáng người càng thêm cao ráo, nhưng gương mặt lại khuất trong bóng.

Mùa thu đến rồi, những chiếc lá khô bị gió cuốn bay tơi tả.

Tôi bỗng nhớ lại hình ảnh cuối cùng trong đoạn video ở trại trẻ mồ côi — anh ngồi trên ghế, hai tay siết chặt:

“Mạnh Đường, anh chỉ mong em hạnh phúc.”

Câu tỏ tình đến muộn ấy, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Và thế là, tôi buột miệng nói ra:

“Vì có người… mong em hạnh phúc.”

9

“Ai? Người đó là ai?” – Chu Trạch Nam hạ giọng, gặng hỏi tôi.

Nhưng tôi không muốn trả lời thêm bất cứ điều gì nữa.

Vậy nên, cuối cùng, chúng tôi vẫn không thể “vui vẻ chia tay”.

Chu Trạch Nam đóng sầm cửa xe, mặt tối sầm, rồi lạnh lùng rời đi.

Sau khi ly hôn, tôi nhận được một khoản tiền.

Nhưng tôi không muốn dùng nó để chữa bệnh.

Tôi chỉ muốn sống tuỳ ý, sống theo ý mình.

Hồi nhỏ sống nhờ sự bố thí của người khác, chẳng có gì để giải trí, ngay cả xem tivi cũng phải xem chung một kênh, ăn bánh mì cũng phải chia thành từng miếng nhỏ. Lớn lên rồi, tôi chỉ muốn học xong, có một công việc ổn định, kiếm thật nhiều tiền.

Tôi đã nghĩ, sau này nhất định phải tự lực cánh sinh, phải ăn bánh mì cho tới khi no tới mức ợ mới thôi.

Nhưng… đời đâu phải lúc nào cũng cho mình được toại nguyện.

Mẹ tôi gọi cho tôi hết cuộc này đến cuộc khác.

Phải đến cuộc gọi thứ ba mươi bảy, tôi mới bắt máy.

Ngay lập tức, bà gào lên như pháo nổ bên tai:

“Đường Đường, không phải con đã hứa với mẹ rồi sao? Phải hiến thận cho em gái. Nếu con dám nuốt lời, mẹ sẽ đến nhà họ Chu làm ầm lên.”

“Con biết rồi.”

Tôi đã hỏi bác sĩ, thận của tôi có thể hiến được.

Nhưng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt và đánh giá đầy đủ.

Sau khi tôi đến bệnh viện, mẹ chỉ liếc tôi một cái đầy khó chịu, rồi vội vàng hỏi:

“Đường Đường, con hối hận rồi phải không?”

Tôi giả vờ nhẹ nhàng:

“Đúng vậy. Thì sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)