Chương 2 - Ký Ức Đau Thương Giữa Chúng Ta

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5.

Giang Ngộ chậm rãi mở mắt, cảm nhận được hơi ấm trong lòng, anh cúi đầu xoa xoa đầu con chó nhỏ.

Giang Giang vui vẻ vẫy đuôi.

“Chó của cô?”

Tôi gật đầu.

“Trông giống Tống Đậu Bao thật.”

Hồi đó tôi mua nó, đúng là vì nó giống Tống Đậu Bao.

Nhưng vẫn khác biệt, Tống Đậu Bao gan lì, nghịch ngợm, còn Giang Giang thì nhút nhát, trầm tĩnh.

Tôi mím môi không đáp.

Sợ anh nhìn thấu.

“Nó tên gì?”

Tôi thuận miệng bịa:

“Tiểu Bạch.”

Giang Ngộ không nói gì, cúi đầu ho khan.

Sợ anh khó thở, tôi vội vàng bế Giang Giang đặt ở góc xa.

Anh không lên tiếng, tôi bắt đầu công việc của mình .

Che đi vẻ tiều tụy trên gương mặt anh , Giang Ngộ lại biến thành ảnh đế tràn đầy phong độ.

Tôi lén nhìn anh nhiều hơn vài lần.

Khi đang thu dọn đồ, nhân viên mang microphone vào .

Giang Ngộ ra hiệu để cô ấy đặt sang một bên.

Sau đó anh lại ho mấy tiếng, tôi lặng lẽ đưa cho anh cốc nước.

Là trà tôi đã nấu từ sáng, đổ vào bình giữ nhiệt mang theo, có tác dụng giảm ho tiêu đờm.

Trước kia mỗi khi Giang Ngộ bị đau họng, tôi vẫn thường nấu cho anh .

Sợ anh nhận ra , lần này tôi thêm chút bạc hà và vài giọt chanh.

Thu dọn xong hết, tôi không biết còn nên làm gì, nên lại lau bàn thêm hai lần.

Giang Ngộ nhìn bóng lưng tôi , chậm rãi mở miệng:

“Giúp tôi chỉnh lại tai nghe , cảm ơn.”

Tôi đặt khăn ướt xuống, sau đó đi đến trước mặt anh .

Kim truyền vẫn cắm trên mu bàn tay anh , tôi chỉ có thể cẩn thận giữ khoảng cách, nhưng vì quá lúng túng, lỡ làm tai nghe trượt vào cổ áo anh .

Tôi mím môi không nói .

Giang Ngộ ngước mắt nhìn tôi .

“Thầy Giang, hay là anh tự…”

Anh cắt ngang:

“Tự mình làm.”

Lời nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng mang ý xấu .

Tôi nín thở, đưa tay chạm vào dây tai nghe , Giang Ngộ khẽ động người vì khó chịu, tai nghe trượt sâu vào bên trong áo sơ mi.

Đầu ngón tay tôi khựng lại , không dám lần mò thêm.

Giang Ngộ vẫn lười biếng dựa vào sofa, ánh mắt thoáng liếc thẻ nhân viên trên cổ tôi .

“Tống Vân?”

Tôi “ừ” một tiếng, không phát hiện ra sự giễu cợt trong mắt anh .

“Cô Tống, làm ơn nhanh lên một chút, tôi sắp trễ rồi .”

Tôi đành cởi cúc áo ở eo anh , đưa tay tìm tai nghe bên trong, đầu ngón tay vô tình lướt qua phần eo bụng anh , khiến Giang Ngộ khẽ cụp mắt đầy khó chịu.

Sau khi đeo lại tai nghe cho anh , tôi bế Giang Giang lên dặn dò:

“Đừng sủa bậy.”

“Đừng cào người .”

“Càng không được bày trò tán tỉnh trên sóng truyền hình, nghe chưa ?”

Nhìn Giang Giang trông vô cùng hứng khởi, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

6.

Giang Ngộ bế Giang Giang lên sân khấu, tôi đứng lo lắng ở góc, dõi theo họ.

Quả nhiên, vừa lên sân khấu, Giang Giang đã chạy tới bên con Teddy nâu, hít ngửi lung tung, suýt nữa làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, may mà Giang Ngộ kịp thời bế nó lên.

“Lại đây.”

“Mẹ không dặn con rồi sao , đừng bày trò tán tỉnh trên sóng truyền hình?”

Trên điện thoại bỗng bật ra tin hot search, liền một lúc ba bài.

“Sốc! Con cưng của Giang Ngộ có mẹ rồi !!!”

“Ảnh đế Giang Ngộ nghi ngờ đã bí mật kết hôn!!!”

Tôi thấy tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện tại đã thả tim bài đăng đầu tiên, còn bình luận:

“Cục cưng nên giảm cân rồi đó.”

Lời trong lời ngoài đều ám chỉ quan hệ không bình thường giữa họ.

Thậm chí có cư dân mạng tung ảnh chụp một tháng trước , khi Thẩm Thời Nghi xuất hiện ở biệt thự của Giang Ngộ.

Trong hình, Giang Ngộ ôm Tống Đậu Bao, còn Thẩm Thời Nghi dắt theo thú cưng của cô ta , trông chẳng khác nào một gia đình bốn người .

Chỉ trong thoáng chốc, một bài khác lại bùng nổ:

“Giang Ngộ – Thẩm Thời Nghi sống chung!”

Tôi lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Một cơn đau nhói chi chít lan khắp tim, nhưng tôi vẫn tự nhủ.

Chuyện này rất bình thường, dù sao cũng 5 năm rồi , ai cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.

Hơn nữa, họ thực sự rất xứng đôi.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc quay xong chương trình, Giang Ngộ bế Giang Giang nhưng không có ý định buông ra .

Anh đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp nhìn tôi .

“Cô Tống, tôi muốn mời cô và Giang Giang một bữa, coi như cảm ơn đã giúp đỡ.”

Tôi lắc đầu, đưa tay ôm lại Giang Giang từ trong vòng tay anh .

“Không cần đâu , chỉ là việc nhỏ thôi.”

Tôi rút tay về, chuẩn bị rời đi .

Nhưng Giang Ngộ không chịu buông.

Không muốn dây dưa với anh , tôi chủ động buông tay:

“Công lao là của Giang Giang, nếu muốn mời thì mời con bé đi .”

Nói rồi tôi xoay người rời bước.

Giang Ngộ sững lại , sau đó bước lên chắn đường tôi , nhanh tay khóa cửa phòng nghỉ trước .

“Tống Tri Đường, con gái em tên gì?”

Lúc này tôi mới nhận ra , mình đã lỡ lời.

Thân phận cũng bị bại lộ.

Trước đây, chúng tôi từng dự định nuôi hai con chó, một con mang họ tôi , một con mang họ Giang Ngộ.

Nhưng khi đó, chúng tôi không đủ khả năng nuôi hai đứa nhỏ.

Giang Ngộ nói :

“Tống Đậu Bao mang họ em, coi như bù đắp, sau này em sinh con gái thì để con bé mang họ anh nhé?”

Con gái chưa kịp sinh, lại có thêm một đứa nhỏ bốn chân.

Tôi im lặng hồi lâu, không để ý đến ánh mắt chất chứa ấm ức của Giang Ngộ.

“Thầy Giang, anh nhận nhầm người rồi .”

Giang Ngộ không nói một lời, đưa tay gỡ khẩu trang và mũ của tôi xuống.

5 năm trời, tất cả khổ sở và cay đắng giờ phút này cuối cùng cũng phơi bày dưới ánh sáng.

Ánh mắt anh nhìn tôi , những cảm xúc vụn vặt trong đó như muốn nuốt chửng tôi .

Tôi quay mặt đi , định đẩy anh ra .

Giang Ngộ siết chặt cổ tay tôi , dùng sức.

Ngay giây tiếp theo, nụ hôn mãnh liệt và dày đặc tràn tới như bão tố.

Giang Ngộ đè tôi lên cửa, mạnh mẽ nâng chân tôi đặt lên eo anh .

“Tống Tri Đường, em là đồ lừa đảo.”

Giọt nước mắt của anh ẩn vào hõm cổ tôi .

Tôi không nhịn được , vươn tay xoa xoa tóc anh .

Và rồi , Giang Ngộ muốn theo tôi về nhà.

7.

Khi Giang Ngộ đứng trong căn hộ nhỏ hẹp, tôi chợt thấy tâm trí mình chao đảo.

Cảnh tượng như kéo tôi về căn phòng thuê cũ kỹ chật hẹp năm xưa.

Giang Ngộ đã thay một bộ đồ sạch sẽ.

Anh tùy ý vò mái tóc, để nó rối bù.

Nhưng anh vốn đẹp trai, kiểu lộn xộn này lại khiến anh thêm vài phần lười biếng phóng khoáng, gợi cảm đến mức khó rời mắt.

“Tống Tri Đường.”

Tôi đang rót nước trong bếp, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh .

Giang Ngộ ngồi xổm trên sàn trêu đùa với Giang Giang, tay chỉ về phía tạp chí trên bàn, trên bìa là gương mặt anh .

Tôi cụp mắt.

“Tiện tay mua thôi.”

“Ừm.”

Anh khẽ đáp, giọng điệu như có chút thất vọng, mắt cũng cụp xuống.

Cả người phủ lên một tầng cô đơn mỏng manh.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Tống Đậu Bao mỗi lần không được ăn ngon lại cúi đầu, giả vờ tội nghiệp đến mức khiến người ta mềm lòng.

Thì ra là học từ Giang Ngộ.

Mà mềm lòng là thật.

Tôi cầm một chiếc khăn, đứng trước mặt anh , chậm rãi lau mái tóc còn ẩm ướt của anh .

Tôi mặc quần ngủ, máy lạnh hơi lạnh, đột nhiên cảm nhận được một mảng ấm nóng nơi chân.

Cúi đầu, Giang Ngộ nghiêng đầu dựa vào chân tôi .

Ngón tay anh nhè nhẹ chạm vào bắp chân tôi từng nhịp.

“Giang Ngộ—”

Anh ngẩng mắt nhìn tôi .

Nhìn tôi bằng ánh mắt ngoan ngoãn.

Tôi lặng im nhìn anh .

Nhưng Giang Ngộ chưa từng là người biết nghe lời.

Giây tiếp theo, cánh tay anh móc lấy sau đầu gối tôi , trong thoáng chốc tôi đã bị anh bế gọn vào lòng.

Ngẩng mắt, thấy nụ cười ẩn sâu trong ánh mắt anh , tôi liền biết tối nay anh không có ý định tha cho tôi .

Trong phòng ngủ tối đen.

Bức quảng cáo khổng lồ phía đối diện sáng rực, chiếu thẳng vào giường tôi .

Chỉ cần khẽ ngẩng đầu liền thấy gương mặt Giang Ngộ trên đó.

Xa cách, mà không thể xóa nhòa.

Giang Ngộ cũng nhận ra điều đó.

Anh cúi người , giữ tay tôi trên đỉnh đầu, chống hai tay bên vai tôi .

Từ trên cao, anh nhìn xuống tôi .

Ở góc này , anh vẫn đẹp đến mức khiến tim run rẩy.

“Tống Tri Đường, nhớ anh sao không đến tìm?”

Tôi từng tìm rồi .

Nhưng khi thấy anh bị fans vây quanh, danh tiếng ngày càng lên cao, tôi đột nhiên không còn muốn quấy rầy nữa.

Khó khăn lắm anh mới đi được đến hôm nay.

Nếu đột ngột tái hợp, liệu có ổn không ?

Tôi từng nhiều lần gặp anh từ xa, lần cuối cùng là ở sân bay, anh kéo vali giúp Thẩm Thời Nghi.

Thẩm Thời Nghi ôm thú cưng của cô ta , một tay dắt theo Tống Đậu Bao trông đầy kiêu hãnh.

Giữa sân bay ồn ào, tiếng fans reo hò không ngớt, ai nấy đều khen hai người xứng đôi.

Trong tiếng hò reo vang dội, Giang Ngộ và Thẩm Thời Nghi cùng lên một chiếc xe.

Anh ôm mèo của cô ấy , bàn tay tùy ý vuốt cằm con mèo.

Khoảnh khắc ấy , tôi chợt hiểu ra – trong những ngày tôi vắng mặt, có lẽ rất nhiều thứ đã đổi thay.

Từ hôm đó, tôi học cách không làm phiền anh nữa.

Nhưng tôi vẫn mềm lòng với anh .

Như lúc này , khi anh nhìn tôi , giọng khàn khàn, mang theo vị chua xót, khiến tim tôi nhói lên từng cơn.

Tôi đưa tay chạm vào chiếc khuyên đen trên vành tai anh , giọng nhẹ nhàng:

“Em sợ làm phiền anh .”

Anh nắm lấy ngón tay tôi , đưa lên môi hôn tỉ mỉ.

“Tống Tri Đường, bỏ anh lại nhiều năm như vậy , em có hối hận không ?”

Tôi cúi mắt, không trả lời.

Chưa từng hối hận, chỉ là buồn bã hết lần này đến lần khác.

Nhưng mọi thứ đã qua rồi , nhắc lại cũng vô nghĩa.

Giang Ngộ vùi mặt vào hõm cổ tôi , nước mắt rơi lên vành tai tôi , cánh tay run rẩy:

“Tống Tri Đường, anh hối hận đến chết, đáng lẽ năm đó phải trói em trên giường…”

“Phải dạy dỗ em đến khi em chịu mềm lòng.”

Đầu ngón tay tôi khẽ run lên, toàn thân bỗng chốc mềm nhũn.

Nhưng Giang Ngộ không làm gì tôi cả.

Dù đang chịu đựng, anh vẫn chỉ ôm tôi sát vào người , nắm chặt lấy tay tôi .

Tắm nước lạnh hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh lại từ phía sau ôm lấy tôi – người gần như sắp ngủ – kéo vào lòng.

“Giang Ngộ, đầu giường có cái đó.”

Giang Ngộ dụi mặt vào tóc tôi , giọng trầm khàn:

“Cảm ơn lời mời, nhưng vẫn chưa được .”

“Tống Đậu Bao không ở đây, anh muốn đợi đến khi chúng ta đoàn tụ cả nhà bốn người rồi mới làm.”

Ngón tay anh lướt trên cổ tay tôi .

Cảm giác tê rần lan khắp tim, nóng đến mức khó thở.

Tôi khép mắt, không nói gì thêm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)