Hôm nay công ty có một khách hàng lớn đến làm việc — không ngờ lại chính là anh trai ruột của tôi, Cố Thanh Thời, người mà tôi đã không gặp suốt 6 năm qua.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy cũng sững người.
“Cố Man Man, sao em lại ở đây? Ra tù rồi sao không về nhà? Anh đã tìm em suốt nhiều năm nay!”
Tất cả đồng nghiệp trong công ty đều nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chán ghét quay người bỏ đi.
Cố Thanh Thời bước nhanh lên trước, nắm lấy cánh tay phải của tôi, nhưng giây tiếp theo lại sững sờ.
Nhìn tay áo trống không của tôi, anh ấy ch/t lặng.
“Cánh tay của em đâu?”
Tôi không trả lời, chỉ lạnh mặt giật tay áo khỏi tay anh ấy, để lộ phần khung kim loại dày bằng hai ngón tay bên trong.
“Ở đây.”
Anh ấy trừng mắt nhìn, giọng lại khản đặc.
“Về nhà đi, chuyện quá khứ hãy quên hết đi, chúng ta là người một nhà mà!”
Người một nhà? Tôi sớm đã không còn người thân gì nữa rồi.
……
Bình luận