Chương 13 - Ký Ức Đắng Cay Của Một Đứa Con Nuôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Họ đồng ý, dù cái giá phải trả là con ruột của họ không được tiếp tục học.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mười mấy năm ghen tị của mình cuối cùng cũng có chỗ để tuôn trào.

Tôi không thông minh thì sao, không phải ruột thịt thì sao. Ba mẹ Giang Chi chọn tôi! Tôi cảm thấy đắc ý.

Tôi sống càng tốt, thì càng không ai dám bỏ tôi.

Vào cấp ba, thành tích của tôi luôn đội sổ, ở trường thường xuyên bị bắt nạt. Không hiểu vì sao, rất nhiều đứa con gái ghét tôi.

Mỗi lần bị ức hiếp, tôi lại về nhà khóc lóc, giả bệnh. Nhìn ba mẹ hốt hoảng lo cho tôi, rồi nhìn Giang Chi đứng một bên im lặng, vẻ buồn bã… tôi lại cảm thấy được xả hơi, lòng nhẹ nhõm kỳ lạ.

Tôi bỗng nhận ra, không biết từ lúc nào, sự ghen tị của tôi với Chi Chi đã biến thành oán hận.

Ngày ngày tôi sợ mất đi tình thương của ba mẹ, nên ngày ngày tôi đều sợ Giang Chi vươn dậy, cướp đi thứ duy nhất tôi còn giữ.

Hôm đó, khi thấy ba hiểu lầm rồi đánh Giang Chi vì tưởng nó ăn cắp tiền, phản ứng đầu tiên trong lòng tôi… lại không phải là muốn giúp nó giải thích.

Tôi thậm chí mong ba đánh nó mạnh hơn. Tốt nhất đánh đến mức hai người đoạn tuyệt luôn tình cha con. Thậm chí, trong lòng tôi còn lóe lên một ý nghĩ độc ác—nếu Giang Chi bị đánh chết thì tốt quá, tôi sẽ trở thành đứa con gái duy nhất, danh chính ngôn thuận.

Tôi không ngừng oán hận Giang Chi, vậy mà nó lại ngày càng sống tốt hơn.

Khi tôi trách móc nó, có một nam sinh đứng chắn trước mặt nó, khiến tôi ghen tị đến mức phát cuồng.

Bạn trai của tôi tại sao không thể bảo vệ tôi như vậy?

Tôi mất kiềm chế kể lể với bạn trai mình. Hắn vừa hút thuốc vừa khinh bỉ nói:

“Người ta là học bá, còn em là cái gì? Em mà cũng đòi so với người ta à?”

Lòng tự tôn của tôi như bị róc từng miếng. Nhưng tôi chẳng thể phản bác được gì—bây giờ tôi còn đang ở nhà hắn ở.

Tốt nghiệp đại học dân lập, tôi định thi tiếp lên cao học, nhưng thi hai năm liền vẫn không đậu Tôi bỗng nhớ đến lời của giáo viên chủ nhiệm của Chi Chi. Bà nói đúng.

Tôi chẳng tìm được việc, cuối cùng chỉ có thể đồng ý lời tỏ tình của bạn trai, để hắn nuôi.

Lúc hắn nói muốn cưới tôi, câu đầu tiên không phải “anh yêu em”, mà là “em dễ nuôi”. Tôi thấy đó là sự sỉ nhục, nhưng vẫn gật đầu, vì tôi đâu tìm được ai khác tốt hơn.

Sau khi cưới, cuộc sống chẳng tốt đẹp gì. Hắn mắt cao tay thấp, cứ nghỉ việc suốt. Tôi cũng chật vật mãi chẳng kiếm được việc nào ổn định.

Đôi khi cãi nhau, hắn còn ra tay với tôi. Tôi chỉ biết im lặng chịu đựng—không ai thương tôi như ba từng thương nữa.

Không có tiền thì sao? Tôi đành mượn danh mẹ, đi xin tiền Chi Chi—thực ra mẹ chẳng dùng nổi từng ấy.

Nó chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi, vậy mà trông trẻ hơn tôi hơn mười tuổi. Nhìn nó nhẹ nhàng chuyển khoản một số tiền mà cả đời tôi cũng khó kiếm nổi, tôi vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Tôi tự so sánh mình với nó suốt cả đời, nhưng có lẽ nó… chẳng bao giờ để tôi vào mắt.

Buồn cười thật.

Tôi quay người đi, nó đã đóng cửa lại.

Sau cánh cửa ấy vọng ra tiếng cười hạnh phúc.

Tô viền hạnh phúc ấy khiến tôi cảm thấy mình… chẳng thuộc về thế giới này.

Tôi kéo chặt chiếc áo khoác cũ kỹ, bước chân nhanh hơn.

– Hết –

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)