Chương 10 - Ký Ức Đắng Cay Của Một Đứa Con Nuôi
Chị nhào vào lòng mẹ òa khóc, “Con thật sự đã rất cố gắng rất cố gắng rồi… Con không muốn học cao đẳng, ba, mẹ, xin hai người cho con học đại học đi!”
Chị cứ khóc như vậy, van xin như vậy, cuối cùng ba quyết định: cho chị học đại học dân lập hệ ba năm.
Số tiền đó đủ để tôi học mười năm cấp ba.
Lúc ấy chị mới nín khóc.
Lòng tôi chẳng chút gợn sóng.
Không sao cả, tôi không cần ba mẹ cũng có thể vào trường đại học tốt hơn chị gấp mười lần.
Tôi nói: “Con định lên trường sớm, không cần tiễn.”
Mẹ giữ tôi lại, “Khó lắm mới được nghỉ, đừng tự ép mình quá.”
Ba cũng nói: “Chơi hai hôm rồi học cũng như nhau thôi.”
Tôi không trả lời, tự thu dọn hành lý, tự gửi đơn xin quay lại trường sớm.
Ba cố chấp muốn đưa tôi đi.
Trước khi đi, tôi quay lại hỏi: “Trong nhà có tiền cho chị học đại học dân lập à?”
Ba không nói gì.
“Con biết, đến lúc tiêu cho con thì một xu cũng không lấy ra được. Nhưng đến lúc tiêu cho chị thì tiền lại có ngay, như thể từ đâu rơi xuống.”
“Chi Chi!” Trong mắt ông đã lấp lánh nước.
Tôi nhìn ông mà không cảm thấy gì, “Con đi học đây. Con không như chị, thi kém thì có nhà gánh đỡ, con không thể lơi là.”
17
Tôi kể chuyện này với Hứa Xán, cậu ấy xót xa đến đỏ cả mắt.
“Chi Chi của tớ, ba mẹ không thương cậu thì tớ thương cậu.”
“Dù cậu đi đâu, chân trời góc bể tớ cũng sẽ thi vào cùng cậu.”
Tôi nói: “Lỡ tớ thi vào Thanh Hoa thì sao?”
Cậu cực kỳ nghiêm túc, “Tớ lấy mạng ra học. Tuyệt đối không làm cậu tụt lại!”
Cậu nói được làm được.
Chăm chỉ đến mức tôi còn thấy đau lòng.
Tôi ngủ thì cậu còn học, tôi tỉnh thì cậu đã dậy từ lúc nào không hay.
Các bạn trong trường đều gọi chúng tôi là ‘cặp đôi liều mạng’, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở trước chuyện yêu sớm.
Cả tên học sinh từng khiêu khích cậu ta giờ cũng nhìn cậu với ánh mắt kính phục, không dám nói bậy nữa.
Từ hạng 400, lên 300, 100, 50, 20, rồi vào top 10.
Cuối cùng, tên của cậu đứng ngay bên cạnh tôi, chúng tôi là hai học sinh ưu tú nhất khối.
Đó là kỳ thi thử lần ba của lớp 12.
Tôi nắm chặt tay cậu ấy, “Hứa Xán, cậu giỏi quá rồi.”
Cậu ấy mặt trắng bệch nhưng ánh mắt rực sáng, cười rạng rỡ, “Ai bảo bạn gái tớ xuất sắc thế, tớ không cố thì sao được.”
Và cuối cùng là kỳ thi đại học.
Chúng tôi vẽ dấu chấm hết cho tuổi thanh xuân trong biển đề mịt mù.
Vừa khóc vừa cười vừa ồn ào, ôm chặt lấy nhau.
Đó là những ngày cuối cùng chúng tôi được cùng hàng vạn bạn học đồng trang lứa, phấn đấu vì cùng một mục tiêu.
Nhàm chán mà thuần khiết, mỏi mệt mà rực rỡ, trong tờ đề thi thanh xuân của chúng tôi, cuối cùng cũng nở hoa.
Tôi cuối cùng cũng có thể công khai nắm lấy tay Hứa Xán.
18
Tôi là thủ khoa tỉnh, Hứa Xán xếp thứ hai mươi hai toàn tỉnh.
Khi chúng tôi về trường phát biểu với tư cách là học sinh ưu tú, tay chúng tôi vẫn nắm chặt nhau.
Tôi nói: “Tuổi trẻ của tôi, là dù trong khổ đau cũng phải nở hoa. Vì bị người khác từ bỏ, nên tôi nhất định phải tự cứu lấy chính mình.”
Cậu ấy nói: “Cô ấy đuổi theo giấc mơ của mình, tôi đuổi theo cô ấy. Cả hai chúng tôi đều đuổi kịp.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, hò reo cuồn cuộn.
Chúng tôi trở thành truyền thuyết trong mắt đàn em.
Tôi hỏi: “Cậu theo đuổi tớ từ bao giờ?”
Cậu mỉm cười thần bí.
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Nếu không thì làm sao chú ý được là cậu bị hạ đường huyết chứ? Đồ ngốc.”
19
Dì Hứa hận không thể cho chúng tôi cưới luôn tại chỗ, biến tiệc mừng đỗ đại học thành tiệc đính hôn.
Chúng tôi tay trong tay, bị không ít người chạm vào, nói là muốn “hít ké khí chất học bá”.
Ba tôi mặt mày rạng rỡ, uống nhiều hơn hai ly, không ngừng nói với tôi: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Chị gái cũng đến, mỉm cười chúc mừng tôi, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.
Tôi nói: “Cảm ơn.”
Thế là đủ rồi.
Sau khi vào đại học, tôi rất ít về quê.
Việc học quá bận, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả lớp 12.
Nếu có về, cũng chỉ để thăm dì Hứa, chú Chu, cô giáo Trần, và những bạn bè từ cấp hai, cấp ba…
Mẹ thường gọi điện thúc giục tôi về nhà, nói ba rất nhớ tôi.
Tình cảm của tôi với “nhà” rất phức tạp, nên tôi đồng ý về ở hai ngày rồi đi.
Ba nhiều lần muốn trò chuyện với tôi, tôi cũng từ chối không biết bao nhiêu lần.
Tôi nói: “Không có gì để nói cả.”
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua như nước, tôi và Hứa Xán kết hôn.
MC nói: mời cha của cô dâu giao cô dâu cho chú rể.
Tôi quá sốt ruột muốn cưới cậu ấy, chưa đợi ba buông tay đã vùng ra, như một chú chim nhỏ lao vào lòng Hứa Xán.
Khách khứa đều bật cười ấm áp.
Hứa Xán bế tôi lên sân khấu.
Tôi không nhìn thấy ba tôi đứng sau lưng, nước mắt tuôn như mưa.
Hoa cưới của tôi là hoa dành dành bằng gỗ, từng đóa đều do Hứa Xán khắc.
Tôi không nỡ ném nó đi, cứ ôm như thế, cảm ơn tất cả những người từng giúp đỡ tôi.