Chương 5 - Ký Ức Đã Quên
Cũng chính vì ăn ngon quá mức, nên… dạ dày tôi chịu không nổi nữa.
Đi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ thông báo với tôi hai tin tốt.
Một là dạ dày tôi không có vấn đề gì cả.
Hai là tôi đang mang thai.
Tôi cầm lấy tờ kết quả, hơi sững sờ.
Trong đầu lập tức tính toán lại thời gian.
Cuối cùng, tôi xác định được—
Đứa bé này là kết quả của đêm trước ngày Thời Quyện gặp tai nạn.
Tôi rất nhanh tiếp nhận tin này.
Dù sao thì đây cũng là kế hoạch của tôi và Thời Quyện từ trước.
Chỉ có điều…
Tôi quên mất—đó là kế hoạch trước khi anh mất trí nhớ.
Bây giờ, ngay tại hành lang bệnh viện, Thời Quyện đang cầm tờ kết quả xét nghiệm, đứng bất động như hóa đá.
Trông anh hoàn toàn mất phương hướng.
Gặp ánh mắt tôi, toàn thân anh run lên bần bật.
“Đứa bé này… là của ai?”
“Của anh chứ ai.”
Thời Quyện bật cười khổ:
“Theo như anh biết… hôn môi thì không thể có thai.”
Nói xong, anh trầm mặc vài giây, rồi lại cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
“Hay là… trong ba năm qua, khoa học phát triển thần tốc, đến mức chỉ cần hôn cũng có thể mang thai rồi?”
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao người ta nói phụ nữ khi yêu không khác gì uống ba cân rượu trắng.
Với cái đầu óc này của Thời Quyện, vậy mà trước đây tôi lại mê mẩn anh đến ngu ngốc.
Còn bị anh thả thính đến chết.
Tôi gần như muốn khóc.
“Về nhà trước đi, rồi em sẽ nói rõ cho anh nghe.”
Vừa về đến nhà, tôi lập tức lục trong tủ, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi.
Thấy cuốn sổ đỏ rực, Thời Quyện lại lần nữa hóa đá.
Anh đứng im vài giây, sau đó hoàn toàn sụp đổ.
“Em đã kết hôn?!”
“Anh… thành tiểu tam rồi?!”
“…”
“Anh không phải tiểu tam.”
“Không phải tiểu tam? Chẳng lẽ là tiểu tứ?”
Thấy sắc mặt tôi ngày càng khó coi, Thời Quyện chớp chớp mắt, giọng nói đã hơi nghẹn lại:
“Hay là… tiểu ngũ?”
Giọng anh bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt đỏ lên, có vẻ sắp khóc đến nơi.
Tôi thấy anh như vậy, bối rối bước đến dỗ dành:
“Anh đừng khóc mà… ông xã.”
Thời Quyện ngoảnh mặt đi, bướng bỉnh nói:
“Làm tiểu tam… chẳng lẽ anh còn không được khóc sao?”
“Em đừng gọi anh là chồng nữa.
“Em đã có chồng chính thức rồi. Anh chỉ là một tiểu tam không thể lộ mặt thôi.”
“Chuyện này… thật mất mặt quá.”
Khoan.
Chuyện này là sao?
Anh ấy có danh phận chính thất, nhưng lại mang tâm lý của một tiểu tam?
Tôi đau đầu đến mức suýt ngất, dứt khoát mở album cưới, giơ ra trước mặt anh.
“Đọc đi.”
Thời Quyện trông còn đau khổ hơn.
“Làm vậy với một tiểu tam có phải quá tàn nhẫn rồi không?”
“ĐỌC!”
Thời Quyện giống như một cái máy đọc văn bản, từng chữ từng chữ lặp lại:
“Chủ sở hữu giấy chứng nhận kết hôn: Uông Ngâm, Thời Quyện… Hả?
“Hả? Hả? HẢ???”
Anh như vừa trúng xổ số độc đắc, lập tức giật lấy giấy đăng ký kết hôn từ tay tôi.
Nhìn ảnh cưới.
Nhìn tên.
Cả người phát điên vì sung sướng.
“Hai năm trước?
“Hai năm trước anh đã đỉnh như vậy rồi sao?!”
Anh ngay lập tức đổi sang tư thế chính cung, hào hứng ôm chặt tôi, vùi đầu vào cổ tôi.
“Anh vui quá đi mất, hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.
“Anh không chỉ có vợ… còn có cả con nữa!”
Dù vậy, Thời Quyện vẫn khóc.
Nhưng lần này, là khóc vì quá hạnh phúc.
10
Từ khi tôi có thai, Thời Quyện gần như dính lấy tôi 24/7.
Nhưng dù ở bên tôi mỗi ngày, trí nhớ của anh vẫn không quay lại.
Tôi từng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nói máu tụ trong não anh đã gần như tan hết, nhưng việc hồi phục trí nhớ cần thời gian, không thể xác định chính xác lúc nào sẽ nhớ lại.
Về chuyện này, Thời Quyện không quá bận tâm.
Bởi vì, theo lời anh:
“Dù nhớ hay không nhớ, anh vẫn thích em như vậy thôi.”
Tôi nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Thế là không nghĩ nhiều nữa.
Cho đến một sáng nọ, Thời Quyện phấn khích chạy từ phòng khách vào, giọng nói tràn đầy vui mừng:
“Vợ ơi! Em mang thai rồi!”
“…”
Tôi lườm anh:
“Em sắp sinh rồi đây này.”
Nói xong, tôi mới chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Tôi tròn mắt nhìn anh:
“Chồng ơi! Anh nhớ lại rồi à?!”
Thời Quyện bước đến đỡ tôi ngồi dậy, khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, tôi nhớ đến mấy trò tôi làm trong lúc anh mất trí nhớ, có chút chột dạ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi thẳng thắn cúi đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi anh nha, lúc anh mất trí nhớ, em không nên lừa anh.”
Thời Quyện lắc đầu, hậm hực nói:
“Không phải lỗi của em.
“Nhìn phát biết ngay đây là trò xúi dại của Lộ Chiêu!”
Anh nghiến răng, tiếp tục trách mắng:
“Hắn ta còn giả làm một người bạn trên mạng để lừa anh.
“Giả thì thôi đi, lại còn đặt cái tên ngu không chịu nổi!”
Xong rồi.
Tôi không cứu được Lộ Chiêu nữa rồi.
Thời Quyện nói một hồi, rồi đột nhiên chuyển chủ đề:
“Nhưng mà… anh đã dạy cho hắn một bài học rồi.”
Tôi tò mò:
“Anh làm gì?”
“Anh tước quyền làm cha đỡ đầu của hắn!”
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, tôi lập tức rút lại suy nghĩ khen anh thông minh lúc nãy.
Sau khi Thời Quyện lấy lại trí nhớ, anh vẫn chẳng khác gì lúc trước.
Vẫn coi tôi như bảo vật cần được nâng niu.
Cuốn giấy đăng ký kết hôn, trước đó bị tôi giấu đi, giờ đã được trang trọng đặt lại trong phòng khách.
Nhìn nó, tôi bỗng nhớ lại lời tuyên thệ của anh trong lễ cưới:
“Thích em đã trở thành một điều quá đỗi bình thường.
“Giống như dù anh có quên đi em, quên đi tất cả về chúng ta…
“Nhưng vẫn nhớ rằng—
“Anh thích em.”
-Hết-