Chương 8 - Ký Ức Chưa Được Viết Lại

Máu chảy từ mái tóc anh len dọc xuống gương mặt, thân thể anh lảo đảo.

Kẻ đó tiếp tục vung chai rượu vỡ nhắm vào tôi.

Trình Diễn xoay người, dùng lưng mình đỡ lấy nhát đâm.

Khi ngã xuống, anh đè lên người tôi, làm tôi choáng váng như đất trời quay cuồng.

Đầu anh gục lên vai tôi, mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.

Mảnh chai kia cứ thế đâm vào lưng anh, từng nhát, từng nhát.

9

Bảo vệ và người đi đường lao đến, nhanh chóng khống chế được kẻ tấn công.

Tôi không ngừng gọi tên Trình Diễn.

Nhưng anh vẫn không tỉnh lại, mềm nhũn được đưa lên xe cấp cứu vào phòng hồi sức.

Có người nói gì đó bên tai, nhưng tôi chẳng nghe rõ gì cả.

Cho đến khi bác sĩ thông báo:

“Không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ tỉnh lại trong vòng nửa tiếng nữa.”

“Vết thương sau lưng không nghiêm trọng, còn đầu có khả năng chấn động não nhẹ, cần tiếp tục theo dõi.”

Lúc đó, não tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại.

Cảnh sát yêu cầu tôi nhận diện kẻ gây án.

Tôi nhận ra hắn là một ông chủ có liên quan đến vụ kiện đòi lương tập thể mà tôi vừa xử lý gần đây — rất có thể bị xử thua đến mức tán gia bại sản, nên ôm hận mà tìm đến tôi trả thù.

Vụ việc có nhân chứng và cả camera ghi hình, tôi không cần nói gì thêm.

Còn chuyện tại sao hắn tìm được đến nhà tôi, vẫn cần điều tra tiếp.

Sau khi ghi xong lời khai, không biết từ lúc nào Trình Diễn đã tỉnh lại.

Anh yếu ớt gọi cảnh sát lại, yêu cầu xem đoạn ghi hình từ camera.

Rồi chỉ tay vào một đoạn trong video, bổ sung thêm:

“Tôi nghi ngờ người này bị xúi giục, làm phiền các anh điều tra Ninh Vi.”

“Hai ngày qua chúng tôi có xung đột với cô ta, rất có khả năng cô ta thù ghét Giang Hựu Ninh.”

Cảnh sát đồng ý, rồi rời đi.

Trình Diễn ôm đầu, nói đau đầu. Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Mãi đến nửa đêm mới yên. Anh nắm vạt áo tôi, cười khổ:

“Ninh Bảo, nếu không phải vì từng hứa sẽ không nói dối em, anh thật sự muốn giả vờ mất trí.”

“Xoá sạch những chuyện đã qua có khi em sẽ không đòi chia tay nữa, đúng không?”

Nghe mà lòng tôi đau nhói.

Đau đến mũi cay xè, nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt.

Anh cố gắng giơ tay lên, lau nước mắt cho tôi.

“Đừng khóc nữa! Em từng nói luật sư thì không được khóc…”

“Mỗi lần thấy em khóc, anh chẳng biết phải làm gì. Bây giờ lại càng không biết mình lấy tư cách gì để dỗ em.”

Bỗng chốc, tôi cảm thấy uất ức đến nghẹn thở.

Ngồi phịch xuống ghế, vừa khóc vừa mắng:

“Trình Diễn, đồ khốn, đồ ngu ngốc… sao anh còn đi gặp Ninh Vi làm gì?”

“Tôi đã không cần anh nữa rồi, sao anh còn chưa chịu rời đi, sao còn liều mạng cứu tôi…”

“Chúng ta không thể quay lại được đâu! Kết thúc thật rồi! Anh có hiểu không?”

Tôi khóc đến mức cả người tê dại. Trình Diễn mắt đỏ hoe, siết chặt chăn che miệng mũi.

Đến khi y tá vào thay băng, căn phòng mới dần trở lại yên tĩnh.

“Ngủ đi, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Tôi leo lên giường dành cho người chăm bệnh, ngồi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng bình minh vừa hé nơi chân trời.

Trình Diễn khẽ thở dài: “Em có bao giờ nghĩ rằng, người yêu lý tưởng mà em theo đuổi, hay một tình yêu không chút tì vết… thực ra vốn chẳng tồn tại?”

10

Một chiếc lá vàng xoay tròn bay xuống ngoài cửa sổ.

Tôi lại không tìm thấy chỗ mà nó từng ở.

Cây vẫn xanh tươi rậm rạp như trước.

“Anh biết em là người cố chấp, luôn thận trọng và sợ hãi trong chuyện tình cảm.”

“Quyết định dũng cảm nhất mà em từng làm… là muốn gả cho anh.

Mà sự dũng cảm ấy, là nhờ anh cho em cảm giác an toàn.”

“Nhưng giờ thì… em không còn cảm giác đó nữa.”

“Em đã nghĩ rất nhiều. Em đề nghị chia tay, không phải vì anh và Ninh Vi đã làm gì hay tới mức nào.”

“Điều khiến em đau lòng là… em nhận ra, trong một số thời điểm mà anh cho là cần thiết, anh sẵn sàng bỏ qua cảm xúc của em, xếp em xuống hàng ưu tiên thứ hai — thậm chí có thể buông tay.”

Anh không nói gì. Nhưng tôi biết, anh đã hiểu.

Mặt trời đã dần lên đến ngọn cây. Trình Diễn gượng cười với tôi, gương mặt nhợt nhạt:

“Em về nghỉ ngơi đi!” “Anh sẽ gọi bố mẹ đến chăm. Chuyện của chúng ta… anh sẽ nói rõ với họ.”

“Còn mẹ em, đợi anh khỏi rồi, anh sẽ tự đến xin lỗi.”

“Ninh Bảo… nếu có thể… tiếp tục, hãy cho anh biết.”

Tôi gật đầu. Kéo lê bước chân rời khỏi phòng bệnh.

Tôi đến văn phòng luật — nơi cả hai cùng làm — để nộp đơn xin nghỉ việc.

Vài ngày sau, tôi góp vốn vào văn phòng luật nhỏ do bạn thân mở. Xem như tự làm chủ cho bản thân.

Tôi cũng dọn ra khỏi căn nhà từng sống chung, quay về ở với mẹ.

Kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện, bà nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi.

Căn hộ mua chung, nhưng đứng tên tôi, tôi đã đăng lên mạng rao bán.

Lo liệu xong xuôi, tôi đến bệnh viện thăm Trình Diễn.

Bình tĩnh nói cho anh biết tất cả những gì mình đã xử lý.

Anh hồi phục khá tốt, sắp được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Nghe tôi nói xong, ánh mắt anh tối lại, nhưng sau đó lại cười nhẹ:

“Thật ra không cần làm phiền đến vậy… nhưng thôi, cứ làm theo cách em thấy tốt nhất.”

Rồi anh cùng tôi bàn đến việc khởi kiện Ninh Vi và kẻ tấn công.

“Anh sẽ nhờ sư huynh đứng ra, kết luận đây là vụ án hình sự. Tội dùng hung khí gây thương tích nơi công cộng — chắc chắn sẽ yêu cầu xử nặng.”

Anh luôn rất nghiêm túc trong công việc.

Khi anh nói, tôi không thể phân biệt liệu anh còn tình cảm với Ninh Vi, hay chỉ là mang chút áy náy do chuyện của thế hệ cha mẹ để lại.

Nhưng tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm nữa.

Lúc tôi ra về, ba mẹ anh thở dài liên tục. Nói tiếc là có duyên mà không có phận.

Tôi cũng không biết phải trả lời ra sao.

Hơn một tháng sau, phiên tòa diễn ra.

Tôi lại gặp Trình Diễn. Vì quy định tránh xung đột lợi ích, cả hai cùng ngồi bên nguyên đơn.

Anh mỉm cười rất đẹp: “Không ngờ lần đầu cùng em ra tòa, lại ngồi ở vị trí này.”

Tôi cũng cười: “Cảm giác lạ thật, nhưng cũng là một trải nghiệm mới.”

Toàn bộ vụ án rất rõ ràng. Nghe nói khi biết Trình Diễn yêu cầu xử phạt nghiêm, Ninh Vi đã suy sụp nặng — đến mức không thuê luật sư bào chữa.

Tên tấn công đổ hết trách nhiệm cho cô ta, cô cũng nhận toàn bộ.

Cuối cùng, bị tuyên án ba năm rưỡi tù giam.

Lúc tôi và Trình Diễn bước ra khỏi phòng xử, ánh nắng rọi rất đẹp.

Tôi mỉm cười nói lời tạm biệt. Anh cũng gật đầu, đáp lại:

“Bảo trọng.”

Rồi quay lưng bước đi. Ánh mắt anh vẫn dõi theo rất lâu.

Tôi bước chậm, nhưng không quay đầu lại.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)