Chương 4 - Ký Ức Chạm Đáy Tim
10
Tôi có gì mà phải ấm ức chứ?
Nhận tiền thì phải làm việc thôi.
Tất cả những gì xảy ra sau đó, nếu nói là tự làm tự chịu, cũng chẳng sai.
Tôi không dám nói mình thấy ấm ức.
Không biết đã đứng đó bao lâu, cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình.
“Nếu anh không đến để trả thù, vậy thì đi đi.”
“Từ nay về sau, anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi.”
Nhưng anh ta lại siết chặt vòng tay hơn.
“Tôi chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.”
“Không phải cô gái trong quán bar ngày đó, không phải Lâm Du. Từ lúc ở bên em, rồi sau khi em rời đi, tôi chưa từng có ai khác.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có em.”
“Thanh Dư, tôi không bẩn.”
“Đừng rời xa tôi nữa, có được không?”
Tôi nghĩ có lẽ mình đã uống quá nhiều rượu.
Bằng không, tại sao đầu óc tôi lại mơ hồ như vậy?
Mơ hồ đến mức không biết phải phản ứng ra sao.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
“Không.”
Hạng Hoài Tranh sững người, chậm rãi buông tay.
Đôi mắt anh ta vẫn còn đỏ hoe.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—
Tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ta nữa.
“Không muốn dây dưa với anh.”
“Không muốn gặp lại anh.”
“Không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt tôi.”
Mỗi lần tôi nói ‘không muốn’, ánh sáng trong mắt anh ta lại tắt đi một phần.
Rất lâu sau, anh ta cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Nếu em ghét tôi, vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi không biết anh ta đã rời đi lúc nào.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, trong căn phòng này chỉ còn lại một mình tôi.
11
Sáng hôm sau, tôi đau đầu muốn nổ tung.
Tôi lấy nhiệt kế đo thử. 39 độ.
Có lẽ là vì uống rượu, lại ngồi trong phòng khách hứng gió cả đêm.
Tôi cam chịu mà rúc vào trong chăn.
Vừa nhắm mắt lại, tôi lập tức chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, tôi thấy cảnh ba năm trước—
Khi đó, tôi sốt cao ở nhà, đầu óc mơ hồ.
Tôi gọi điện cho Hạng Hoài Tranh, nhưng anh ta liên tục cúp máy.
Cuối cùng, tôi nhờ bạn đưa đến bệnh viện.
40 độ.
Bác sĩ nói, nếu đến trễ chút nữa, có thể tổn thương đến các chức năng cơ thể.
Lúc ấy, tôi gần như không còn ý thức nữa.
Cả quá trình đó, Hạng Hoài Tranh không hề liên lạc với tôi.
Đến khi tôi hạ sốt, tự mình quay về nhà, tôi mới thấy anh ta đang đứng trong phòng khách, ăn mặc chỉnh tề.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy khó chịu.
“Đi đâu vậy? Sao lại tắt máy?”
“Tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng tôi.”
Tôi đứng ở cửa rất lâu.
Chờ đến khi anh ta mất kiên nhẫn, tôi mới vuốt lại tóc mái, chậm rãi nói:
“Được, để tôi đi tắm trước.”
Anh ta chưa từng tốt với tôi.
Nhưng tôi không thể tỏ ra khó chịu.
Trong mơ, tôi nghĩ như vậy.
Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
Tôi mở mắt ra.
Trước mặt tôi, lại là người vừa xuất hiện trong giấc mơ.
“Em sốt rồi, dậy uống thuốc đi.”
Tôi chớp mắt, không phân biệt được—
Người đang lo lắng trước mặt tôi là thật, hay người lạnh lùng trong giấc mơ mới là thật.
“Bị sốt đến ngu luôn rồi à?”
Tôi nhận lấy thuốc từ anh ta: “Sao anh lại có thể tùy tiện vào nhà tôi?”
“Mật khẩu nhà em chưa từng đổi.”
“Thậm chí còn chẳng cần đoán.”
Xem ra, tôi nên đổi mật khẩu rồi.
Anh ta nấu một bát mì.
Dưới ánh mắt mong chờ của anh ta, tôi nếm thử một miếng.
Rồi đặt đũa xuống, đẩy bát mì ra.
“Khó ăn.”
Anh ta dùng đôi đũa tôi vừa dùng, nếm thử một miếng.
“Cũng đâu có tệ lắm.”
“Chỗ nào không hợp khẩu vị của em?”
Tôi quan sát ánh mắt anh ta, chậm rãi nói:
“Vì anh làm nên nó mới khó ăn.”
Anh ta cứng đờ cả người.
Tôi mở ứng dụng gọi món, đặt một bát cháo.
“Dọn dẹp xong bếp thì đi đi.”
Cho đến khi tôi ăn hết bát cháo và quay lại giường ngủ, anh ta vẫn chưa rời đi.
Ngày thứ ba, tôi hạ sốt.
Tôi ra ngoài rót nước, nhìn thấy Hạng Hoài Tranh đang ngủ trên ghế sofa phòng khách.
Tiếng động làm anh ta thức giấc.
Vừa mở mắt ra, câu đầu tiên của anh ta là:
“Em đo nhiệt độ chưa? Cảm thấy thế nào rồi?”
Tôi cầm cốc nước, dựa vào khung cửa, hỏi:
“Tôi nghe nói Lộ Sở đã về nước một năm trước.”
“Anh thích cô ấy như vậy, hai người ở bên nhau chưa?”
Anh ta sững lại.
Ngồi dậy, đưa tay vuốt mặt.
“Chưa.”
“Tôi sớm đã không còn liên quan gì đến cô ấy.”
Anh ta nhìn tôi, nói:
“Hai năm trước, tôi không hề bị bỏ thuốc.”
“Hôm đó là ngày cuối cùng của hợp đồng.”
“Tôi muốn gạt em đến đó, để tỏ tình với em.”
“Nhưng tôi không ngờ…”
Anh ta mím môi, ánh mắt đầy phức tạp.
“Thật ra, tôi thích em từ rất lâu rồi.”
“Chỉ là khi đó, tôi không nhận ra.”
Tôi liếm môi, giọng nói khô khốc:
“Thích tôi?”
“Làm nhục tôi? Tổn thương tôi?”
“Đây là cách đặc biệt của anh để thể hiện tình cảm sao?”
Anh ta trắng bệch cả mặt.
Tôi cười lạnh.
“Vậy… anh tìm tôi lần này, không phải để trả thù, đúng không?”
Anh ta nuốt khan, chậm rãi gật đầu.
“Tôi không muốn trả thù em.”
“Những tổn thương mà tôi đã gây ra cho em… tôi nợ em một lời xin lỗi.”
“Nhưng tôi muốn quay lại bên em.”
Tôi nghiêng đầu, lười biếng tựa vào khung cửa, giọng nói vô cùng tùy ý:
“Anh biết không? Đàn ông nước ngoài nhiệt tình hơn đàn ông trong nước nhiều.”
“Người trưởng thành như tôi, vừa ý ai thì lên giường với người đó thôi.”
“Tôi có rất nhiều người, trong hai năm qua.”
Tôi nhìn thấy gương mặt Hạng Hoài Tranh càng lúc càng tái nhợt, nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn.
“Như vậy…”
“Anh còn muốn quay lại như trước kia không?”
Anh ta hít một hơi thật sâu.
Tay anh ta đang run rẩy.
Tôi đặt cốc nước xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Phía sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Hạng Hoài Tranh từ phía sau ôm chặt lấy tôi, như thể đang bám víu vào phao cứu sinh.
Giọng anh ta vừa nhẹ nhàng, vừa gấp gáp.
“Không sao cả… Sau này… chỉ có hai chúng ta thôi.”
Tôi giơ tay, chỉ vào tấm gương trước mặt.
“Nhìn đi.”
“Hóa ra, bộ dạng một người yêu ai đó lại là như thế này.”
“Thấp hèn, đáng thương, thảm hại.”
“Trước đây, tôi cũng giống như vậy sao?”
Tôi khẽ cười, lạnh nhạt như đang nói về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Nhìn kỹ đi.”
“Nhưng khi đó, anh mới là người như vậy.”
“Anh đã nhìn thấy tình yêu chưa?”
Ngày hôm đó, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi trong gương, như thể gặp ác mộng, cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
12
Hai ngày sau, lãnh đạo tìm tôi, nói rằng có một khách hàng lớn đích danh yêu cầu tôi tiếp đón.
Không ngoài dự đoán, khi bước vào phòng họp, tôi liền nhìn thấy Hạng Hoài Tranh.
Sau khi đuổi những người khác ra ngoài, tôi khoanh tay, nhìn anh ta với vẻ chế giễu.
“Anh cố tình tìm đến tôi chỉ để đưa tiền cho tôi tiêu sao?”
Với thương vụ này, tiền hoa hồng của tôi ít nhất cũng phải cả triệu.
Anh ta không phủ nhận.
“Tôi cũng cần một lý do… để có thể gặp em bất cứ lúc nào.”
Tôi cười lạnh.
“Từ bao giờ mà anh cần lý do để gặp tôi vậy?”
“Nếu không thì cứ bẻ gãy chân tôi, nhốt tôi lại bên cạnh anh là được mà?”
Hạng Hoài Tranh cứng người.
“Thanh Dư, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa.”
Tôi cũng thầm xác nhận điều này trong mấy ngày nay.
Nếu anh ta đã không còn uy hiếp được tôi, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối một mối làm ăn lớn.
Dù sao thì, mọi thứ có thể thay đổi, chỉ có tiền và sự nghiệp là đáng tin nhất.
Tôi lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười đầy chân thành.
“Vậy thì, tối nay cùng nhau ăn tối nhé, Hạng tổng.”
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, cúi đầu, không biết là đang thở dài hay đang thì thầm gì đó.
“Không lạ gì em có thể bán đứng tôi dễ dàng như vậy.”
“Em đã ngừng yêu tôi từ bao giờ vậy?”
Chắc là lâu lắm rồi.
Lâu đến mức tôi không thể nhớ nổi một cột mốc chính xác.
Tôi chỉ thản nhiên nói:
“Không nhớ nữa.”
“Mỗi ngày đều mệt mỏi, mỗi ngày đều đau khổ… Đột nhiên có một ngày, tôi thấy không còn gì đáng để tiếp tục nữa.”
Anh ta im lặng rất lâu.
Nhưng dù sao thì, tôi vẫn phải quan tâm đến tâm trạng của khách hàng lớn.
Tôi thay đổi chủ đề, nói bằng giọng điệu thật công việc.
“Ngày mai cùng đi khảo sát nhà cung cấp nhé?”
“… Được.”
13.
Cơn bão ập đến bất ngờ.
Không ai có thể đoán trước được nó sẽ lệch khỏi quỹ đạo dự báo và quét qua thành phố C.
Người phụ trách phía nhà cung cấp nhìn trời âm u, rồi dẫn mọi người vào tòa nhà chính để trú bão.
Khi chúng tôi đang đi trên đường, một phần cầu vượt đang thi công ở phía xa bị gió quật đổ.
Trong cơn hỗn loạn, tôi nhìn thấy một tấm thép khổng lồ đang rơi thẳng xuống người Hạng Hoài Tranh.
Không kịp suy nghĩ, tôi lao đến, đẩy anh ta ngã sang một bên.
Hai chúng tôi lăn vài vòng trên đất.
Tấm thép đập mạnh xuống, cuốn theo bụi đất mù mịt.
Anh ta siết chặt eo tôi, dường như vẫn còn sợ hãi.
Rồi lập tức phản ứng lại, nửa ôm tôi chạy vào trong tòa nhà.
Sau khi vào nơi an toàn, anh ta hoảng hốt kiểm tra tôi từ đầu đến chân, bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ chân tôi.
“Có bị thương không?”
Tôi ấn chặt bàn tay đang run rẩy của anh ta, giọng bình thản.
“Tôi không sao.”
Tầm mắt tôi rơi xuống cánh tay anh ta.
Một vết thương dài, chảy máu, chắc là bị trầy khi che chắn cho tôi.
Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý, chỉ liên tục hỏi tôi có đau ở đâu không.
“Em có bị điên không! Lao vào làm gì? Nếu bị đập trúng thì sao?”
Anh ta sắp khóc rồi.
Vừa đau lòng, vừa hối hận.
“Không phải em rất ghét tôi sao? Vậy thì cần gì phải cứu tôi?”
Tôi khẽ thở dài.
“Nếu là người khác, tôi cũng sẽ cứu.”
Anh ta cực kỳ buồn bã, giọng nói như nghẹn lại.
“Thanh Dư… Làm thế nào để anh có thể có lại em?”
Tôi lắc đầu.
Không còn cách nào nữa.