Chương 3 - Ký Túc Xá Máu Đỏ
Trong nhóm, nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như thành công thật.
Thì ra, cách “phối hợp với quản lý ký túc” tốt nhất, chính là không phối hợp?
Tôi cố gắng suy nghĩ lại logic ấy, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng thôi, nếu bạn ở 209 sống sót được, thì cứ làm theo vậy là được rồi.
Thế nhưng, ai ngờ được, chỉ một phút sau, tiếng chém phập phập quen thuộc lại vang lên.
Tiếng thét kinh hoàng bùng nổ, kèm theo âm thanh giường vỡ tan tành.
Tưởng rằng phương án của Dịch Sơn đã có hiệu quả, rằng người ở 209 đã thoát nạn.
Nhưng thực tế lại tát thẳng vào mặt chúng tôi.
Không nói, cũng chết!
Cậu bạn lúc nãy lỡ mắng chửi liền gào lên trong tuyệt vọng:
“Nói thì chết, không nói cũng chết, có thì chết, không có cũng chết — con quỷ khốn kiếp này rốt cuộc muốn cái gì mới chịu tha hả? Hay là phải có mật mã gì đó?!”
Cậu ta còn chưa nói xong, thì tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên ngay sau đó.
Giọng cậu run run:
“106… 106…”
“Hắn… đến rồi!”
Qua điện thoại, cậu ta cố nén hơi thở, chỉ còn lại giọng trầm khàn rợn người của quản lý ký túc.
Nghe như thần chết đang gõ cửa đòi mạng.
“Giường số 2 có ở đó không?”
8
Không khí lạnh lẽo, trầm mặc, như thể cả tòa nhà đã chết.
Đối mặt với câu hỏi quái dị lặp đi lặp lại của quản lý ký túc, tất cả đều im lặng.
Chỉ còn tiếng kêu cứu và tiếng chém xé thịt vang vọng qua đường dây điện thoại.
Sau khi “hoàn thành công việc”, hắn bật cười khàn khàn, rồi lại biến mất như bóng ma, tiếp tục đi đến phòng tiếp theo, lặp lại cùng một chuỗi kinh hoàng.
Người chết — hết người này đến người khác.
Tôi nắm chặt điện thoại, não căng ra nghĩ.
Phải trả lời thế nào mới đúng?
Hay nói cách khác — phối hợp nghĩa là gì?
Hai tay tôi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ.
Với tốc độ “tàn sát” này, không cần bao lâu — có lẽ ngay phút tiếp theo, hắn sẽ đến gõ cửa phòng tôi.
Khi ấy… tôi phải làm gì để sống sót?
Là người khởi xướng nhóm, Dịch Sơn cũng đang cố suy nghĩ, miệng lẩm bẩm liên tục nhưng không tìm ra lời giải.
Chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta đi qua từng phòng, từng phòng, không thể làm gì khác.
Suốt bốn mươi phút, bao nhiêu người đã thử đủ mọi cách:
Có người trùm kín chăn, tự cô lập bản thân.
Có người nói to tên và số sinh viên của mình.
Thậm chí, có kẻ liều lĩnh chạm vào hắn.
Nhưng tất cả đều chết.
Ban đầu, trong tòa nhà hỗn loạn này, hai mươi mấy người cùng nhau tồn tại nghe có vẻ còn chút hy vọng.
Nhưng trước khi vòng thứ hai kết thúc, trong nhóm chỉ còn tôi và Dịch Sơn.
Hai chúng tôi nín thở, đợi phán quyết cuối cùng.
Và rồi, tiếng kéo lê kim loại khô khốc vang lên — ngay trước cửa phòng tôi.
Xoạt… xoạt…
m thanh mỗi lúc một gần.
Tôi gần như tuyệt vọng, chỉ còn biết chờ tiếng gõ cửa định mệnh.
Nhưng đúng khoảnh khắc bước chân dừng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Gần như theo bản năng, khi quản lý ký túc vừa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, tôi lập tức bật dậy, tắt hết âm lượng điện thoại, rồi nhảy sang giường bên cạnh.
Nằm xuống, ngay cạnh thi thể lạnh ngắt của người bạn cùng phòng.
9
Mùi máu tanh đặc quánh tràn ngập trong mũi, thứ máu đã đông lại, không còn tươi mới, dính bê bết lên người tôi.
Nhưng tôi không dám nhúc nhích.
Chỉ có thể nằm im, chờ quản lý ký túc đẩy cửa bước vào.
Hắn liếc qua chiếc giường trống, rồi cất giọng trầm khàn, lạnh buốt quen thuộc:
“Giường số 3 có ở đó không?”
Tôi nghiến chặt răng, không đáp, thậm chí không dám để phát ra dù chỉ một tiếng thở.
Vì ngay trước mắt, tôi nhìn rõ — trong tay hắn là một con dao chặt xương, dính đầy máu, ánh lên lạnh lẽo trong bóng tối.
Khoảng một phút trôi qua không khí như ngừng lại.
Rồi hắn cười, miệng nứt ra một nụ cười khô khốc, rợn người.
Tôi tưởng đã bị phát hiện, tim đập loạn, suýt bật dậy vì sợ.
Nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không nhận được câu trả lời, hắn vẫn làm như mọi lần — giơ cao con dao chặt xương, chém loạn xạ vào chiếc giường của tôi.
Chỉ mấy nhát, giường tầng trên cùng bàn học bên dưới đã bị băm nát, gỗ vụn bay tung tóe.
Khi mọi thứ chỉ còn là một đống đổ nát, hắn lại khẽ cười khan một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng hắn khuất hẳn sau cánh cửa, tôi mới dám từ vũng máu bò dậy, bật lại âm lượng điện thoại, báo cho Dịch Sơn biết cách sống sót.
Gió lạnh lùa qua khung cửa gãy, thổi tạt vào người.
Làm xong mọi việc, tôi dựa lưng vào tường, thở dốc, mồ hôi lạnh trộn với máu trên da.
Đây là lần tôi cận kề Tử Thần nhất.
Nhưng may mắn thay — tôi đã đặt cược đúng.
10
Thì ra, ngay từ đầu, chúng tôi đã sai lầm trong cách suy nghĩ.
Có lẽ vì vòng đầu tiên quá đơn giản, nên ai cũng chủ quan, ngộ nhận rằng “phối hợp với quản lý ký túc” chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường.
Nhưng thật ra, quy tắc chưa từng nói rõ “công việc của quản lý” là gì.
Mà thực tế, ngay khi hắn xuất hiện, mang theo vũ khí giết người trong tay, chúng tôi lẽ ra phải hiểu ra —