Chương 7 - Kỳ Thi Định Mệnh
Tôi quay sang cảnh sát đang ghi chép:
“Cảnh sát, tôi còn một bằng chứng nữa.”
“Có thể chứng minh Chu Khải cấu kết với gã đàn ông định giở trò đồi bại với tôi, chính hắn đã đưa chìa khóa nhà cho tên đó, để hắn đột nhập phòng tôi vào đêm trước ngày thi.”
Tôi lấy từ túi ra một chiếc USB.
Trong đó là bản ghi âm từ chương trình nghe lén, ghi lại đoạn Chu Khải gọi điện cho gã kia, còn có cả đoạn hắn đắc ý khoe khoang với bố mẹ về kế hoạch của mình.
Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.
Cảnh sát nhận lấy USB, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mời Chu Khải theo chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra.”
Hai cảnh sát lập tức tiến lên, mỗi người giữ một bên tay hắn.
“Không! Bỏ ra! Tôi không làm gì cả! Là nó! Là nó hại tôi! Bố ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!” Chu Khải vùng vẫy điên loạn, khóc lóc thảm thiết.
Mẹ tôi cuối cùng cũng phản ứng lại, hét lên rồi lao đến: “Mấy người làm gì thế?! Buông con trai tôi ra! Nó bị oan! Tất cả là con nhỏ tiện nhân kia giăng bẫy!”
Bố tôi cũng định xông lên ngăn cảnh sát, nhưng đã bị thầy Lý và một cảnh sát khác chặn lại.
“Chống người thi hành công vụ là trọng tội.” Thầy Lý nhấn mạnh bằng giọng lạnh băng.
Động tác của bố mẹ tôi lập tức cứng đờ.
Chu Khải bị áp giải rời đi.
Lần này, hắn thật sự đã có tiền án.
Và cả đời này… đừng mơ tới chuyện được thi đại học nữa.
7
Cả bố mẹ tôi hoàn toàn phát điên.
Mẹ tôi như một mụ điên, tóc tai bù xù, mặt mũi méo mó nhào đến định xé xác tôi:
“Mày là sao chổi! Đồ vong ân bội nghĩa! Chúng tao mù mắt mới nuôi thứ như mày! Chúng tao đối xử tệ với mày à? Có gì em mày có mà mày không có? Vậy mà mày lại dám hại cả nhà! Hại cả em trai mày!”
Bà ta vừa gào vừa đấm ngực giậm chân.
Bố tôi thì run rẩy chỉ tay vào tôi, tức đến nỗi giọng nói cũng vỡ ra:
“Chúng tao nuôi mày làm gì để giờ mày thành con súc sinh máu lạnh như thế này?! Biết vậy hồi đó tao đã vứt mày từ bé rồi!”
“Vứt?” Tôi bật cười lạnh, “Chẳng phải các người năm xưa đã cướp tôi từ tay cha mẹ ruột của tôi sao?”
Lời tôi vừa dứt, tiếng khóc rống của họ lập tức im bặt.
Như thể có ai bóp chặt cổ họ lại — sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“Cô… cô nói bậy bạ cái gì đó!”
Tôi rút từ trong túi ra một xấp tài liệu, giơ cao lên trước mọi người, đặc biệt là các cảnh sát vẫn còn chưa rời đi.
“Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Theo đó, giữa tôi và hai người được gọi là cha mẹ nuôi — Chu Kiến Quốc và Lưu Quế Phân — hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.”
Tôi lại lấy ra một số ảnh cũ và ảnh chụp bài đăng trên một trang tìm người thân:
“Đây là một cặp vợ chồng từng đăng tin tìm con gái bị mất tích từ hơn mười năm trước. Đặc điểm họ mô tả giống tôi như đúc. Sau khi liên hệ và xét nghiệm, tôi xác nhận: họ mới chính là bố mẹ ruột của tôi.”
“Khi ấy, tôi không phải đi lạc, mà là bị bắt cóc. Mà kẻ bắt cóc tôi — chính là hai người tự xưng là cha mẹ tôi.”
Tôi quay sang cảnh sát:
“Thưa các anh, tôi nghi ngờ Chu Kiến Quốc và Lưu Quế Phân có liên quan đến vụ bắt cóc trẻ em. Mong các anh điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho tôi và cha mẹ ruột của mình.”
Từ sau khi trọng sinh, tôi luôn tự hỏi: vì sao họ lại đối xử với tôi như kẻ thù, lạnh lẽo, tàn nhẫn đến vậy?
Và rồi tôi vô tình thấy một bài đăng tìm con trên mạng.
Bố mẹ ruột tôi viết rằng con gái mất tích năm ấy có nốt ruồi son nhỏ sau gáy — giống hệt tôi.
Ký ức bị chôn vùi ùa về như thủy triều, từng mảnh ghép rối loạn trở nên rõ ràng.
Mẹ tôi — không, là Lưu Quế Phân — ngã phịch xuống đất, mặt không còn giọt máu.
Chu Kiến Quốc cũng như bị rút hết gân cốt, cả người xụi lơ.
“Không… không phải… chúng tôi… chỉ là nhặt được…”
Ông ta cố gắng biện bạch.
Thầy Lý nhìn về phía cảnh sát: “Chuyện này quá nghiêm trọng, nhất định phải điều tra đến nơi đến chốn.”
Cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau. Một người tiến lên, trịnh trọng nói:
“Chu Kiến Quốc, Lưu Quế Phân, hai người bị nghi ngờ bắt cóc trẻ em, xin mời theo chúng tôi về đồn để điều tra.”
Hai người cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
Trước khi họ bị đưa đi, tôi tiến lên, lạnh lùng giơ tay:
“Đưa sổ hộ khẩu cho tôi.”
Lưu Quế Phân trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chu Kiến Quốc định không đưa, nhưng dưới sự giám sát của cảnh sát, đành cắn răng lấy ra.
Tôi nhận lấy, đứng giữa mọi người — họ hàng, thầy hiệu trưởng, cô Dương, thầy Lý và cảnh sát — từng chữ rõ ràng tuyên bố:
“Từ hôm nay, tôi — Chu Tâm — chính thức cắt đứt mọi quan hệ với Chu Kiến Quốc và Lưu Quế Phân!”
Rồi tôi quay sang thầy Lý:
“Thầy Lý, mình đi được chưa ạ?”
Thầy Lý vỗ vai tôi đầy tự hào: “Tất nhiên rồi. Đại học Kinh Hoa luôn chào đón em.”
Cô Dương đứng cạnh, mắt đỏ hoe, không nói nên lời.
Còn ông hiệu trưởng từng oai phong một cõi, giờ thì len lén chui ra cửa sau, chẳng dám chào ai một tiếng.