Chương 1 - Kỳ Thi Định Mệnh
Thủ khoa kỳ thi đại học á? Tôi không làm nữa.
Ý nghĩ đó vừa bùng lên trong đầu tôi như một đám cháy rừng, khiến chính tôi cũng giật mình sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác hả hê chưa từng có, kiểu như đang trả đũa cả thế giới, ập đến.
Giống hệt như uống một lon Coca ướp lạnh vào giữa trưa tháng Bảy – mát đến tê cả da đầu, sảng khoái đến phát run.
Đúng, tôi không làm nữa.
Ai muốn làm thì cứ việc.
Đời này, cho dù là ông trời hay bố của ông trời đến, cũng đừng hòng ép tôi quay lại phòng thi lần nào nữa.
1
“Mi Lan, em ngẩn người cái gì thế! Thi bắt đầu được hai mươi phút rồi đấy, mau viết bài đi!”
Tiếng giám thị với giọng địa phương vùng Tứ Xuyên – Trùng Khánh, vang lên như một chiếc kim xuyên thẳng vào tai tôi.
Cả người tôi run bắn.
Chiếc bút gel trong tay rơi “cạch” một tiếng, trượt khỏi những ngón tay cứng đờ, vang lên đầy chói tai giữa căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tôi ngẩng đầu lên, mắt trân trân nhìn bốn chữ “Kỷ luật phòng thi” viết như rồng bay phượng múa trên bảng.
Đảo mắt một vòng, xung quanh toàn là những gương mặt cúi gằm như đà điểu, cắm cúi làm bài như thể đang đua mạng.
Tiếng bút sột soạt chạm giấy, từng tiếng, từng tiếng, như bùa gọi hồn từ kiếp trước, dội thẳng vào tai tôi.
Tôi… thật sự quay về rồi sao?
Quay lại kỳ thi mô phỏng lớp 12 – bước ngoặt định đoạt cả số phận đời người.
“Đừng tưởng mình học giỏi rồi là muốn làm gì thì làm, thi thử là lúc tốt nhất để kiểm tra xem ngựa hay lừa.”
Giám thị cúi xuống, nhặt cây bút mà tôi vừa đánh rơi bằng đôi tay dính đầy bụi phấn.
Thầy nhẹ nhàng đặt bút lên bài thi Ngữ văn của tôi, rồi quay người thong thả bước về bục giảng.
Tôi nhìn chằm chằm vào đề bài trước mắt – bốn chữ “Cái chết của Xích Thố” đập thẳng vào mắt tôi, đau buốt.
Đầu óc rối tung như cháo.
Những ký ức tủi nhục, tuyệt vọng và đau đớn ở kiếp trước, như cơn lũ mất kiểm soát, ập đến nuốt trọn tôi.
Tôi không viết nổi một chữ nào.
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn ngoái lại của Đồng Uyển Thanh – cô bạn ngồi bàn trên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi nhìn rõ ràng trong đôi mắt được fan tâng bốc là “trong veo như nai con” ấy, lộ ra một tia khiêu khích trần trụi, không hề che giấu.
Nếu tôi nhớ không lầm, kiếp trước chính là từ kỳ thi mô phỏng lần này, Đồng Uyển Thanh một bước lên mây.
Từ học sinh hạng trung bình trong lớp, cô ta vọt lên vị trí thứ hai toàn khối như ngồi tên lửa.
Chỉ thua tôi – người giữ vững ngôi đầu năm này qua năm khác – đúng một điểm.
Cũng từ đó, hình tượng “học bá xinh đẹp, thông minh toàn diện” của cô ta được dựng lên vững như núi.
Lại nhớ đến sau này, bài thi đại học của hai chúng tôi giống nhau đến mức như sản phẩm từ máy photocopy…
Một ý nghĩ rùng rợn trườn lên tim tôi như rắn độc siết chặt.
Có lẽ… ngay từ khoảnh khắc này, tôi đã đặt một chân vào cái bẫy mà cô ta dày công sắp đặt!
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi lạnh buốt.
Nhưng trên mặt lại nở một nụ cười.
Tôi giơ tay lên.
“Thầy ơi, em làm xong rồi. Em muốn nộp bài.”
Một giám thị khác, đeo kính gọng vàng, bước tới.
Ông ta liếc qua tờ bài gần như trắng tinh của tôi, mặt lập tức tối sầm lại.
“Bài văn không có một chữ, phiếu trả lời cũng trống trơn, em nộp cái gì mà nộp?!”
Giọng thầy nói rất nhỏ, nhưng trong căn phòng mà rơi cây kim còn nghe thấy tiếng, cũng đủ khiến mọi người dựng tai lên nghe ngóng.
Tất cả ánh mắt, “soạt” một tiếng, dồn hết về phía tôi.
“Mi Lan, đừng quên, suất tuyển thẳng của em vẫn chưa chắc chắn đâu. Kỳ thi đại học em vẫn phải tham gia đấy.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy, từng chữ, từng câu, rõ ràng rành rọt.
“Thầy ơi, em không định thi đại học nữa.”
“Em nói cái gì?!”
Cả phòng thi, lập tức nổ tung như bom.
2
Kiếp trước, chính vì tham gia kỳ thi đại học mà tôi đã biến bản thân thành một trò cười thảm hại nhất đời.
Gian lận thi đại học.
Tội danh ấy, như một thanh sắt nung đỏ, in thẳng vào cuộc đời tôi.
Kết quả bị hủy, bị cấm thi suốt đời.
Tôi vừa khóc vừa hét, đăng bài khắp mạng, giải thích đi giải thích lại rằng tôi không hề gian lận.
Tôi chụp ảnh tất cả bằng khen từ nhỏ đến lớn, xếp cao hơn cả người, tung hết mọi bằng chứng có thể chứng minh thành tích của mình.
Nhưng vô ích.
Ngay khoảnh khắc tổ điều tra kỳ thi công bố kết quả, tôi đã bị đóng đinh lên cột nhục nhã.
——Bài thi đại học của tôi giống hệt từng dấu chấm, từng dấu phẩy với bài của Đồng Uyển Thanh – hot girl học bá có hàng triệu fan trên mạng.
Mà cô ta, lại nộp bài sớm hơn tôi tận hai mươi chín phút.
Chứng cứ rõ rành rành.
Tôi có trăm cái miệng cũng không cãi được.
Nước miếng của cư dân mạng đủ để dìm chết tôi.
“Thấy bị chửi trên mạng nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai tự biến mình thành mục tiêu bị chửi! Còn khoe bằng khen? Photoshop khá đấy!”
“Dám gian lận trong thi đại học, loại cặn bã này mà ra xã hội còn ghê gớm đến mức nào? Đề nghị tống thẳng vào tù để ăn năn hối lỗi!”
“Thi đại học mà còn không trung thực, thì biết đâu từ nhỏ đến lớn cũng toàn là đạo văn, gian lận mà ra!”
“Tôi là thí sinh năm nay, chúng tôi không cần lời xin lỗi của cô! Ai phá vỡ sự công bằng của kỳ thi, không chết cũng không đủ để xoa dịu lòng người! Tốt nhất tự đi tìm sợi dây mà giải quyết đi!”
Khi làn sóng chửi bới trên mạng dâng cao nhất, thì Giang Dục – bạn trai bí mật quen tôi suốt một năm, người từng hứa sau khi tốt nghiệp sẽ công khai – lại cùng Đồng Uyển Thanh livestream.
Trên màn hình, anh ta khoác vai Đồng Uyển Thanh, cười cợt đầy yêu chiều.