Chương 4 - Kỷ Thanh Ngữ và Ván Cờ Định Mệnh
4
Kết quả, cảnh sát nói với tôi: nhóm Chu Nghiên chưa gây ra thương tích thật sự cho tôi, chỉ có thể cảnh cáo miệng.
Còn thằng cầm dao, hành vi được xem là cố ý gây thương tích chưa thành, cộng thêm là trẻ vị thành niên, cùng lắm cũng chỉ bị tạm giữ hai ngày.
Tôi nghe thấy tiếng thở phào của hiệu trưởng.
Họ đương nhiên không muốn học sinh trường mình bị vào tù, chuyện này mà truyền ra thì ảnh hưởng danh tiếng.
Tôi nhìn đám người trước mặt – Chu Nghiên với vẻ đắc ý, ánh mắt âm trầm của bố cô ta, cùng đám giáo viên chỉ muốn làm hòa…
Thì ra Kỷ Thiển Thiển đã phải sống ở một nơi như thế này bao lâu nay.
Chắc khổ lắm nhỉ, em gái.
Không sao đâu. Không sao đâu. Tôi khẽ nói thầm trong lòng.
Những gì em từng chịu đựng, chị sẽ thay em đòi lại từng chút một.
Cảnh sát yêu cầu bố mẹ tôi tới đồn.
Tôi lắc đầu:
“Họ đi làm xa cả rồi, không về kịp đâu.”
Tôi thấy rõ ánh mắt của bố Chu Nghiên và hiệu trưởng thay đổi ngay lập tức.
Con nhà lao động xa, chẳng phải dễ bắt nạt nhất sao?
Tôi bấm máy gọi cho quản gia, ngắn gọn mô tả tình hình.
Sau đó cởi chiếc áo khoác dính đầy trà sữa, nói với cảnh sát:
“Cái áo này thì bọn họ phải bồi thường chứ?”
Cảnh sát nhìn áo khoác bị hỏng nát, gật đầu:
“Cái này thì chắc chắn phải đền.”
“Là ai hắt vào áo cô ấy?” cảnh sát hỏi.
Nét đắc ý trên mặt Chu Nghiên lập tức cứng lại, môi run run.
Không ai chịu lên tiếng, tôi thẳng tay chỉ:
“Cô ta.”
Cha Chu Nghiên nhíu mày:
“Chỉ là một cái áo thôi mà, chúng tôi đền.”
Ông ta lấy ví, đếm vài tờ tiền, vỗ xuống bàn rồi chìa ra như bố thí.
Chu Nghiên mấp máy môi nhưng không dám nói gì.
Tôi nhếch môi, rút hóa đơn mua hàng, đưa cho ông ta xem.
Ánh mắt cao cao tại thượng của ông ta bỗng chốc tan biến. Ông trừng mắt nhìn tờ giấy:
“Bốn… bốn vạn…”
Tôi bình thản:
“Bốn vạn tám. Mua tháng trước, không tính khấu hao.”
Đúng lúc đó quản gia của tôi đến, đi cùng còn có cả luật sư:
“Nếu không bồi thường, chúng tôi sẽ khởi kiện thẳng.”
Là cán bộ cấp huyện, năm chục ngàn vẫn trả nổi.
Ông ta nghiến răng:
“Đền!”
Rồi quay sang tát thẳng vào mặt Chu Nghiên.
Tôi vui vẻ cầm đủ tiền, mỉm cười nhìn gương mặt đỏ rát của cô ta.
Chu Nghiên không dám nói lời nào, ôm má, tất cả oán hận đều dồn vào tôi.
Ra khỏi đồn, cô ta chỉ tay vào tôi, hằn học:
“Cứ đợi đấy!”
Tôi nhìn thẳng cô ta, mặt không cảm xúc.
Ánh mắt Chu Nghiên run nhẹ, nhưng vẫn cố cứng đầu đối diện.
“Tốt thôi,” tôi nói, “tôi đợi.”
Về đến trường, hiệu trưởng gọi cả tôi và Chu Nghiên vào phòng giáo vụ.
Ban đầu ông ta làm ra vẻ nghiêm khắc phê bình Chu Nghiên, sau đó quay sang quát tôi:
“Em có bị thương không? Không đúng không! Thế sao không lập tức báo với trường?”
“Giáo viên nhà trường sẽ bảo vệ em! Em lại làm ầm ĩ đến mức báo cảnh sát, để người ta nhìn vào trường mình thế nào? Ảnh hưởng tuyển sinh năm sau thì sao hả?”
Đúng lúc này, điện thoại ông ta reo.
Ông ta bắt máy, giọng đầy nịnh nọt:
“Vâng vâng, nhất định nhất định ạ!”
“Ngài yên tâm, để tôi lo!”
Cúp máy xong, hiệu trưởng lại đổi sang bộ mặt nghiêm khắc.
Chỉ là lần này, ông ta nói năng nhẹ giọng hẳn với Chu Nghiên, còn với tôi thì chĩa hết trách nhiệm.
“Bạn Chu Nghiên rõ ràng chỉ muốn nói chuyện, tâm sự với em, em lại chửi bạn ấy, nên bạn ấy mới tức giận hắt trà sữa.”
“Chuyện này bình thường thôi, ai chẳng lỡ tay!”
“Còn em, không những không hiểu cho bạn ấy, lại còn báo cảnh sát làm rùm beng, khiến cả trường mất mặt!”
“Tôi nói cho em biết, hôm nay nhất định phải gọi bố mẹ đến! Rồi trước toàn trường xin lỗi Chu Nghiên!”
Từ đầu đến cuối tôi không biểu cảm, nghe đến đây thì bật cười vì tức.
Chắc chắn cuộc gọi vừa rồi là từ bố Chu Nghiên.
Ông ấy là quan chức sao? Bố tôi cũng thế thôi.
Tôi gật đầu:
“Được thôi, tôi gọi cho bố tôi ngay bây giờ.”
Tôi lấy điện thoại, trước mặt mọi người bấm số của bố Kỷ.