Chương 1 - Kỷ Niệm Đau Thương
Năm nay là kỷ niệm bảy năm bên nhau của tôi và Phó Hằng.
Trên vòng bạn bè là bài đăng công khai của cô thanh mai trúc mã của anh ấy:
“Không cần đoán nữa, bọn tôi đang yêu nhau đấy.”
Hình đính kèm là ảnh chụp chung của cô ta với Phó Hằng, lờ mờ có thể thấy chiếc bánh kem trên bàn.
Tôi thấy Quan Mẫn trả lời bình luận của bạn bè phía dưới: Bánh là do anh Phó Hằng tự làm, ai cũng không được chê xấu.
Còn trong khung chat với tôi chỉ lạnh lùng có hai chữ: “Tăng ca”.
Tôi lặng lẽ thả một tim, sau đó thoát ra và gửi cho Phó Hằng một tin nhắn chia tay.
Chưa đến một giây sau, điện thoại Phó Hằng gọi đến.
Trong điện thoại là tiếng ồn ào cổ vũ của đám bạn anh ấy, xen lẫn tiếng cô thanh mai trúc mã giọng đầy oan ức:
“Tôi không biết chị dâu lớn tuổi như vậy mà giờ này vẫn chưa ngủ, chị ấy sẽ không giận chứ?”
Phó Hằng vừa dỗ dành Quan Mẫn, vừa trách ngược tôi không rộng lượng:
“Giữa đêm khuya rồi em còn phát điên cái gì nữa vậy, chỉ là trò đùa giữa bạn bè thôi mà, em làm quá rồi đấy!”
Sau này, tôi cũng đăng một tấm ảnh công khai lên vòng bạn bè.
Đêm hôm đó, Phó Hằng gọi điện cho tôi:
“Âm Âm, em chơi thật lòng thật dám sao? Anh làm bánh rồi, có muốn ăn không?”
Nhưng trong điện thoại lại vang lên giọng một người đàn ông rất quen thuộc với anh ta:
“Âm Âm ngủ rồi, đừng làm cô ấy thức giấc.”
1
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc bánh kem trên bàn và mâm cơm đã nguội lạnh.
Hôm nay là kỷ niệm bảy năm yêu nhau của chúng tôi.
Phó Hằng từng nói, mỗi dịp kỷ niệm, anh ấy sẽ tự tay làm bánh cho tôi. Nhưng lần này, anh đã thất hứa.
Trên điện thoại hiện lên thông báo từ vòng bạn bè, là bài đăng của Quan Mẫn – cô thanh mai trúc mã của anh.
“Không cần đoán nữa, bọn tôi đang ở bên nhau rồi.”
Hình đính kèm là ảnh cô ấy và Phó Hằng chụp chung, hình như là ở quán bar.
Phóng to ảnh lên có thể thấy một chiếc bánh kem méo mó đặt trên bàn.
Tôi cười chua chát — đây là cái gọi là “tăng ca” của anh ta sao?
Tôi im lặng thả một tim, rồi thoát ra và gửi tin nhắn chia tay cho Phó Hằng.
Chưa đầy một giây sau, điện thoại anh ta gọi đến.
Tiếng nhạc đinh tai bên kia vang lên, kèm theo giọng cáu kỉnh của Phó Hằng:
“Giữa đêm rồi em lại phát điên cái gì nữa, chỉ là đùa vui giữa bạn bè thôi, có cần làm lớn vậy không?”
Tôi nghẹn lời, ném điện thoại sang một bên.
Phía đầu dây bên kia vẫn chưa dừng lại, âm nhạc ầm ĩ chứng minh rõ hành trình tối nay của anh ta.
Rồi là giọng Quan Mẫn đầy tủi thân vang lên:
“Tôi đâu biết chị dâu lớn tuổi vậy mà giờ này chưa nghỉ ngơi, chắc chị ấy không giận đâu nhỉ?”
Xung quanh là đám bạn của Phó Hằng đang khích anh ta thể hiện “uy quyền gia đình”.
Tiếp theo là tiếng gắt gỏng của Phó Hằng vang lên:
“Con gái con đứa, lo chuyện bao đồng làm gì, tóc dài mà đầu óc ngắn, cúp máy đây.”
Tôi lau nước mắt bên khóe mắt sau khi cúp máy.
Rồi lặng lẽ bước vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Phó Hằng trở về nhà đã là nửa đêm, người toàn mùi rượu.
Tôi đang chuẩn bị kéo vali rời đi.
Vừa thấy tôi cầm vali, anh ta nổi giận:
“Thẩm Chi Âm, chúng ta sắp kết hôn rồi, chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà em đòi chia tay sao?!”
Phó Hằng giật lấy vali từ tay tôi, ném sang một bên, vừa lớn tiếng trách móc:
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, anh chỉ coi Tiểu Mẫn là em gái! Hôm nay chỉ là đùa giỡn thôi, em không thể rộng lượng chút được à?!”
Tôi không muốn tranh cãi thêm.
Những điều cần nói, cần cãi, đã sớm nói hết từ lâu rồi.
Tôi im lặng kéo vali bước ra cửa.
“Thẩm Chi Âm, em thôi cái kiểu vô lý đó đi được không? Có chút chuyện cũng làm quá lên như thế!”
Phó Hằng nắm lấy cổ tay tôi, lớn tiếng gào lên.
Có đáng không?
Tôi không hiểu sao anh ta có thể thốt ra những lời như vậy.
Tôi nhìn gương mặt dữ tợn của Phó Hằng, cảm giác như đang đối diện với một người hoàn toàn khác so với người từng hứa cả đời sẽ đối xử tốt với tôi.
Tôi hỏi ngược lại Phó Hằng:
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Phó Hằng tỏ ra bực bội:
“Anh là đàn ông, làm sao nhớ được lắm ngày thế! Các cô thì hết ngày này tới lễ kia, ai có thời gian mà suốt ngày chiều theo mấy trò đó?”
Trong lòng tôi đầy sự giễu cợt, hất tay anh ta ra rồi bước nhanh về phía trước.
“Thẩm Chi Âm, chỉ vì anh quên một cái ngày vớ vẩn mà em đòi chia tay? Chúng ta sắp cưới rồi em biết không?!”
Tôi nhìn Phó Hằng với ánh mắt đầy mỉa mai:
“Thì ra anh cũng nhớ là chúng ta sắp kết hôn, ‘anh Phó Hằng’ à.”
Gương mặt Phó Hằng lúc này tối đen như than.
Anh ta túm lấy cánh tay tôi kéo đi, tôi giằng không ra, chỉ đành để mặc anh ta lôi đi.
Anh ta lôi tôi vào nhà vệ sinh, túm tóc tôi bắt nhìn vào gương:
“Thẩm Chi Âm, nhìn cái mặt em đi, 27 tuổi rồi còn tưởng mình là con gái nhỏ chắc? Ngoài anh ra, còn ai muốn em nữa?”
Tôi lặng lẽ nhìn mọi thứ diễn ra.
Cơn đau từ da đầu khiến tôi cảm nhận rõ ràng đây không phải là mơ.
Gương mặt vặn vẹo của Phó Hằng lúc này chẳng khác gì một nhân vật phản diện trong phim kinh dị.
Mà tôi chính là con ngốc không nghe lời can ngăn của người khác.
Tôi liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta, nhưng lại bị Phó Hằng đẩy ngã xuống đất.
Trán tôi đập vào khung cửa phát ra một tiếng “bốp” rất lớn.
Phó Hằng định đỡ tôi dậy, nhưng tôi gạt tay anh ta ra làm anh ta loạng choạng lùi lại.
“Thẩm Chi Âm, em đừng không biết điều như vậy! Em bao giờ mới được như Tiểu Mẫn, hiểu chuyện một chút hả?!”
“Biết em nhìn thấy rồi, sợ em hiểu lầm, Tiểu Mẫn còn xóa cả bài đăng trên vòng bạn bè rồi đấy, em còn muốn gì nữa?!”
Tôi đưa tay lên sờ trán mình, may mắn là chưa bị chảy máu.
Nhìn người đàn ông vẫn còn đang mắng mỏ mình trước mặt, tôi cảm thấy như lần đầu tiên mới nhìn rõ con người thật của anh ta.
Tôi kéo vali lên và bước ra ngoài.
“Thẩm Chi Âm, hôm nay nếu em dám bước ra khỏi cửa, chúng ta thật sự chấm hết!”
Tôi không để ý tới lời anh ta.
Ngay khi tôi bước ra ngoài, giọng điệu châm chọc của Phó Hằng lại vang lên sau lưng:
“Âm Âm, em đâu còn trẻ trung nữa, chỉ cần em quay lại, chuyện tối nay anh xem như chưa từng xảy ra, tụi mình tiếp tục chuẩn bị cưới.”
Giọng nói của Phó Hằng thong thả, tiếng bật lửa vang lên rõ mồn một.
Như thể anh ta chắc chắn tôi sẽ quay đầu lại, anh ta chậm rãi nhả ra làn khói thuốc.
Tay tôi đặt trên khung cửa khẽ run lên.
Phó Hằng thấy tôi đứng lại thì tưởng tôi sợ, liền cười lạnh:
“Em nên nghĩ cho kỹ, hôm nay bước ra khỏi cửa này rồi, hậu quả em tự chịu.”
Tôi cúi đầu cười nhạt, quay đầu nhìn lại căn phòng phía sau lần cuối.
Từng chi tiết trong đó đều là do tôi tự tay trang trí.
“Âm Âm, anh biết mà, em không nỡ tuyệt tình như thế đâu.”
Thấy tôi quay đầu, Phó Hằng liền bước tới, định ôm tôi vào lòng.
“Làm cho anh bát mì được không? Anh muốn ăn món em nấu.”
Rầm — Tôi mạnh tay đóng cửa lại.
Tiếng cửa vang dội cùng tiếng chửi rủa của Phó Hằng hòa lẫn với tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng bên trong.