Chương 2 - Ký Một Lần Là Mất Chồng

Du Phi đối đầu với tôi chỉ vì muốn làm bạn với tôi sao?

Tôi nghi ngờ liếc nhìn cô ấy. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cô ấy cũng thích tranh hơn thua với tôi.

Đây chỉ là để thu hút sự chú ý của tôi? Lẽ nào cô ấy thích tôi? (Tự luyến phát!)

Tôi cắt ngang mạch nói chuyện dông dài của Du Phi, thử thăm dò.

“Du Phi, cậu có người thích chưa?”

Nghe vậy, giọng nói của cô ấy bỗng lắp bắp: “Cậu… cậu hỏi cái này làm gì?”

Nhìn phản ứng đó, tim tôi khẽ giật mình.

Không phải chứ? Cô ấy thật sự thích tôi sao?

Nhưng tôi đã có Bùi Ngọc rồi mà!

Đang định nói gì đó, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.

“Anh trai tôi hình như…”

Câu chưa dứt, Du Phi đã vội cắt ngang: “Sao cậu biết tôi thích anh trai cậu?”

Tôi: ???

Bình luận: ???

Cậu nói gì vậy? Tôi chỉ định nói anh trai tôi hình như đang ở phía trước thôi.

Nhưng Du Phi lại không buông tha, tiếp tục hỏi dồn: “Mau nói đi, sao cậu biết? Tôi thể hiện rõ ràng lắm à?”

Tôi hiếm khi im lặng không biết nói gì.

Không, cậu thể hiện chẳng rõ chút nào, tôi không biết, mà độc giả cũng chẳng biết.

“Thế cậu thích anh trai tôi, sao lại luôn đối đầu với tôi?”

Nghe câu này, Du Phi hơi ngượng ngùng: “Bởi vì mỗi lần cậu khóc chạy về nhà, anh trai cậu sẽ đến tìm tôi tính sổ. Như vậy tôi mới được gặp anh ấy.”

Nghe xong câu này, tôi trừng mắt kinh ngạc.

Đủ rồi, cái kiểu mê tình này của cậu thật hết thuốc chữa.

“Biết đâu sau này tôi lại trở thành chị dâu của cậu thì sao?”

Tôi lạnh lùng cười, giấu kỹ ghê nhỉ.

4

“Anh trai tôi dạo này bị mẹ tôi ép đi xem mắt, cậu không hẹn anh ấy, lại hẹn tôi làm gì?”

Du Phi lập tức khoác lấy tay tôi: “Nên tôi mới hẹn cậu, muốn cậu giúp tôi mà.”

Tôi cười khẩy: “Cậu nghĩ với quan hệ của chúng ta, tôi sẽ giúp cậu à?”

Dùng tôi để thu hút sự chú ý của anh trai tôi, đúng là cao tay thật.

“Ôi trời, đó chỉ là mấy trò vặt vãnh thôi mà. Những thứ tôi tranh của cậu toàn là mấy thứ cậu không thích, đúng không?”

Du Phi tròn mắt nhìn tôi chờ đợi.

Tôi có chút chột dạ, đúng thật là vậy.

Mấy thứ đó toàn là đồ anh trai tôi chọn bằng gu thẩm mỹ kiểu “đàn ông thẳng đuột”, tôi vốn chẳng thích, nhưng lần nào Du Phi cũng tranh với tôi.

Dần dần, tin đồn tôi và Du Phi bất hòa mới lan ra.

“Tối nay, những thứ chuẩn bị toàn là đồ cậu thích, cậu giúp tôi nhé.”

Tôi làm bộ cao ngạo, gật đầu: “Xem biểu hiện của cậu thế nào đã.”

Khi chúng tôi vào trong, Lục Lê đã ngồi sẵn ở đó.

Thấy chúng tôi khoác tay nhau đi vào, cậu ấy chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.

“Hiểu lầm giải quyết xong rồi?”

Du Phi lập tức nịnh nọt kéo ghế cho tôi: “Làm gì có hiểu lầm gì đâu, cậu đừng nói lung tung.”

Lục Lê nhếch miệng cười, không nói gì thêm.

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.

Lúc chuẩn bị ra về, tôi tranh thủ đi vệ sinh.

Khi bước ra, tôi thấy một người phụ nữ đứng trước gương, ánh mắt trống rỗng, hốc mắt đỏ hoe.

Ban đầu tôi không để ý, nhưng khuôn mặt cô ấy có đến năm phần giống tôi, khiến tôi không khỏi nhìn kỹ hơn.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy bừng tỉnh, quay đầu nhìn tôi.

Thấy mặt tôi, cô ấy sững người: “Cô là Giang tiểu thư đúng không?”

Tôi gật đầu, cô ấy quen tôi sao?

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy. Khuôn mặt này giống tôi đến thế, không lẽ là chị em thất lạc của tôi?

“Tôi tên là Giang Ninh.”

Tôi lại gật đầu: “Chào cô.”

Không biết cô ấy muốn nói gì.

Ngay giây sau, khung bình luận lại sôi động hẳn lên.

【Wow, nữ chính xuất hiện sớm hơn dự kiến rồi.】

【Haiz, đối diện với một người có đến năm phần giống mình, lại còn đẹp hơn, nữ chính chắc chắn càng muốn rời xa nam chính.】

【Cũng may kịch bản không quá máu chó, không biến Giang Miên và Giang Ninh thành chị em ruột.】

Ồ, đoán sai rồi.

Tôi lặng lẽ xin lỗi bố mình trong lòng.

Nhưng mà, nhanh vậy đã bắt đầu vào tình tiết chính rồi sao?

Tôi và Bùi Ngọc chưa ly hôn, kịch bản chắc sẽ thay đổi chứ nhỉ?

Giang Ninh nhìn chằm chằm vào mặt tôi vài giây: “Xin lỗi, tôi hơi đường đột. Chỉ là thấy mình và cô Giang có vài nét giống nhau, nên nhớ lại vài chuyện.”

Giọng nói càng về sau càng nhỏ.

“Cô quen tôi à?”

Theo lời bình luận, nữ chính xuất hiện sớm không đúng tuyến thời gian, đáng lẽ giờ cô ấy chưa biết tôi mới phải.

Giang Ninh gật đầu, khuôn mặt thất thần rời đi.

Tôi nhíu mày, nữ chính này có chút…

Không nói nữa, tránh xa họ ra là đúng rồi. Giữ mạng quan trọng hơn.

5

Lau khô tay, thoa chút kem dưỡng da xong, tôi mới nhấc điện thoại của Bùi Ngọc lên nghe, vừa đi ra ngoài.

Vừa đến bãi đỗ xe, tôi đã thấy Giang Ninh bị ai đó đè lên xe, tình cảnh có vẻ… không tiện miêu tả.

“Sao không nói gì? Muốn ăn thêm gì không? Anh mang về cho em.”

Nghe giọng Bùi Ngọc, tôi sực tỉnh, mặt đỏ bừng, định nhanh chân rời đi.

“Không cần, chỉ cần bánh hoa đào thôi.”

“Ừ, ở nhà chờ anh.”

Cúp máy, tôi vội vã đi nhanh hơn, trong lòng thầm niệm “không thấy gì, không nghe gì”.

Nhưng lại bị Lâm Bắc Xuyên gọi lại.

“Miên Miên?”

Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục mở cửa xe.

Ngay khi tay vừa kéo cửa, anh ta lại gọi thêm một tiếng, kèm theo tiếng kêu thất thanh của Giang Ninh.

Không nhịn được, tôi quay đầu nhìn một cái, thấy Lâm Bắc Xuyên đang đi về phía tôi, còn Giang Ninh thì ôm lấy eo, mặt đầy vẻ đau đớn.

Tôi nhíu mày, đúng là đáng đời anh, truy thê hỏa táng trường.

Lâm Bắc Xuyên đứng trước mặt tôi, trong mắt đầy cảm xúc tôi không hiểu nổi.

“Miên Miên, lâu rồi không gặp. Em… sống thế nào?”

“À, sống rất tốt. Chỉ là bạn gái anh bây giờ có vẻ không ổn lắm.”

Nếu tôi mà bị đẩy mạnh đến mức đập vào tay nắm cửa, chắc khóc cả buổi mất.

Nhưng nhìn nữ chính, gương mặt nhẫn nhịn, nước mắt lặng lẽ rơi.

Lâm Bắc Xuyên ngẩn người, định quay lại nhìn, nhưng lại đột nhiên dừng.

“Cô ấy… không phải bạn gái anh, Miên Miên.”

Tôi cạn lời, còn Giang Ninh sau lưng nghe thấy câu đó thì mặt càng trắng bệch.

Tôi cười gượng hai tiếng: “Cái người không phải bạn gái anh kia, giờ chắc chắn đang rất không ổn.”

【Anh ta lấy đâu ra cái mặt mà nói câu này nhỉ?】

【Tên đàn ông dối trá, vừa rồi còn hôn nữ chính giống Giang Miên đến năm phần, mà đây là cách anh yêu cô ấy à?】

【Thật sự yêu một người sẽ đi tìm thế thân sao? Đừng lấy sự lăng nhăng của anh ra làm lý do.】

【Xong rồi, xong rồi. Tuồng hay sắp bắt đầu. Giang Miên, quay lại xem đi, chồng em đang đứng phía sau kìa.】

Tôi giật mình, vội quay lại, quả nhiên trong bóng tối phía sau có một người đang đứng.

Trên tay cầm một hộp thức ăn tinh xảo, chỉ cần nhìn là tôi biết đó là Bùi Ngọc.

Ánh đèn trong bãi xe hơi tối, nhưng tôi biết chắc chắn lúc này gương mặt anh ấy rất khó coi.

“Chồng ơi.”

Tôi chạy chậm đến bên cạnh Bùi Ngọc, khoác lấy tay anh.

Nghe tôi gọi một tiếng “chồng”, gương mặt lạnh lùng của anh thoáng trở nên dịu dàng hơn.

“Không phải nói ở nhà chờ anh sao?”

Lúc này tôi mới nhớ ra, vừa nãy trong điện thoại đã nói là đói, sẽ ở nhà đợi anh, bảo anh về nhanh.

Tôi có chút chột dạ, đưa tay gãi mũi, chẳng phải muốn nhân cơ hội vun đắp tình cảm thôi sao?

“Em ra đón anh, sợ anh đi một mình về nhà sẽ thấy sợ.”

Bùi Ngọc nhìn tôi một cái, ánh mắt như thể đang nói: Cứ tiếp tục bịa đi.

“Anh vừa mới thấy Lục Lê và Du Phi.”

OK, diễn hỏng rồi, rút lời.

“Giang tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi. Tôi và tổng giám đốc Lâm thật sự không phải bạn trai bạn gái.”

Giang Ninh không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh Lâm Bắc Xuyên, giọng nói có chút đắng chát.

Nghe giọng cô ấy, tôi mới sực tỉnh.

Hai người các người có phải bạn trai bạn gái hay không, liên quan gì đến tôi?

Chẳng lẽ thiếu tôi, nữ phụ độc ác, xây dựng tình yêu cho hai người, thì các người không nhìn ra được tình cảm của mình à?

“Hai người giải thích với vợ tôi làm gì?”

Giang Ninh thoáng sững người, liếc nhìn Lâm Bắc Xuyên: “Tôi sợ cô Giang hiểu nhầm mối quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Lâm.”

Cánh tay đang ôm eo tôi bỗng siết chặt, tôi không hài lòng liếc nhìn Giang Ninh. Đây là định kéo thù hận về phía tôi à?

“Có hiểu nhầm hay không, trong lòng tổng giám đốc Lâm rõ nhất, đúng không, tổng giám đốc Lâm?”

Giọng Bùi Ngọc lạnh như băng.

Gương mặt Lâm Bắc Xuyên thoáng đen lại, đứng đó đối diện với Bùi Ngọc, không ai chịu nhường ai.

Nói xong, Bùi Ngọc liền ôm tôi lên xe của chúng tôi.

Lâm Bắc Xuyên nghe xong, cả người như bị bao phủ bởi bầu không khí u ám, rời đi ngay sau đó.

Giang Ninh bị bỏ lại một mình, trông có chút đáng thương.

Tôi còn chưa kịp mở lời, Bùi Ngọc đã lái xe rời đi.

6

Trên đường về, Bùi Ngọc không nói một lời, chỉ chăm chú lái xe.

Tôi bắt chuyện với anh, nhưng anh cũng trả lời một cách tiết kiệm từ ngữ.

“Anh bàn chuyện hợp tác ở đó à?”

“Ừ.”

Có phản hồi là tốt rồi, chắc có thể dỗ được anh.

“Với ai thế? Xong chưa?”

“Với anh trai em, xong rồi.”