Chương 6 - Ký Đơn Ly Hôn Xong Anh Mất Trí Nhớ Nhưng Chỉ Nhớ Mỗi Tôi
Quay lại chương 1 :
Tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng ran, cơn bức bối dâng trào khắp người, cố gắng lắc đầu và giãy giụa.
“Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi.
Anh tôi bị cô lừa lâu như vậy, giờ còn mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi cô, tôi không thể để chuyện đó tiếp diễn.”
“Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ở cạnh anh ấy là tôi đã thấy ghê tởm.
Tôi sẽ quay lại đoạn video cô lên giường với người khác, rồi gửi cô ra nước ngoài, để anh tôi cắt đứt hoàn toàn với cô.”
An Du cười như điên dại, vẫy tay gọi hai gã đàn ông bước vào. Rồi đóng cửa lại.
Góc tường có một chiếc camera đang phát ánh đèn đỏ, hai tên đàn ông đầy vẻ dâm đãng từ từ tiến lại gần, bàn tay bẩn thỉu của chúng chạm vào mặt tôi.
Tôi chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ú ớ.
Cố gắng bò lùi về sau, né tránh những cái chạm của chúng.
“Anh à, trước khi vào tù mà được chơi với một em xinh thế này thì cũng đáng lắm rồi.”
Tên lùn béo cười hềnh hệch.
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
Tôi gồng mình, liều lĩnh trật khớp tay để rút ra khỏi dây trói.
Chân tôi đạp mạnh, vung dây siết cổ tên lùn béo.
May mà An Du đánh giá thấp tôi.
Trước khi xinh đẹp, tôi từng làm tiếp thị kiêm khuấy động không khí ở quán bar, không có tí sức lực nào thì làm sao sống nổi?
“Mẹ kiếp, con đàn bà này! Buông ra!
Anh, cứu em với! Đừng để—”
Tên lùn béo cố vùng vẫy, nhưng sức tôi quá mạnh, mặt hắn tím bầm, tay liên tục quờ quạng trên cổ.
Tên còn lại hoảng loạn, vội lao đến kéo tay tôi.
Tôi cắn răng không buông, hắn ta cũng rút ra một sợi dây, bắt đầu siết cổ tôi.
“Buông em tao ra!”
Gã điên cuống hét lên, tay càng siết mạnh, tôi lập tức cảm thấy khó thở, cổ họng đau nhói.
Tôi nghiến răng chịu đựng — cùng lắm là chết chung!
Không rõ bao nhiêu giây trôi qua — mười, hai mươi hay nhiều hơn — cổ họng tôi như muốn nổ tung, mắt đỏ rực.
Đột nhiên, rầm — cánh cửa bị đá bật ra, ánh sáng tràn vào.
“Lục Viên Dao, là anh.”
Tôi lờ mờ nghe thấy giọng của Phó Cảnh Xuyên, toàn thân tôi mềm nhũn, ngã gục vào lồng ngực có mùi bạc hà quen thuộc ấy.
Ký ức tua nhanh trong đầu tôi như một bộ phim cũ.
Tám tuổi, cha mẹ ly hôn.
Tôi sống với mẹ.
Mẹ sức khỏe yếu, chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng, tiền kiếm chẳng được bao nhiêu.
Chúng tôi luôn sống trong nhà thuê, chắt chiu từng đồng, cuộc sống nghèo khổ triền miên.
Tôi từng muốn học thật giỏi, dùng kiến thức để thay đổi số phận.
Nhưng năng lực lại quá bình thường.
Hồi cấp hai còn gắng gượng được, lên cấp ba rồi thì dù cố thế nào, kết quả vẫn không như ý.
Lúc đó tôi rất khổ sở, nhiều lần muốn bỏ học.
Tôi từng nghĩ, chi bằng đi làm kiếm tiền còn hơn, để mẹ có thể nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.
Nhưng mẹ không đồng ý.
Không biết bằng cách nào, mẹ phát hiện tôi có năng khiếu nghệ thuật.
Bà lấy ra số tiền tích góp được, gửi tôi đi học vẽ, bắt đầu con đường thi năng khiếu.
Mẹ đã đúng.
Tôi thật sự có năng khiếu ở lĩnh vực này và thuận lợi đỗ vào một trường đại học không tệ.
Đúng lúc tôi tưởng mọi khổ đau sắp qua đi, thì mẹ lại đổ bệnh.
Bà bị ung thư.
Tôi lập tức xin bảo lưu kết quả học, ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Nhưng làm việc đàng hoàng thì thu nhập không đủ chi trả.
Tôi buộc phải lợi dụng vẻ ngoài của mình.
Nhưng tôi không đủ tàn nhẫn để thật sự sa ngã.
Ban ngày, tôi nhận vẽ tranh theo đơn đặt hàng.
Ban đêm, tôi đến quán bar làm người khuấy động không khí kiêm tiếp thị rượu.
Chính ở đó, tôi gặp Phó Cảnh Xuyên và đám bạn của anh ấy.
Lần đầu gặp nhau trong hoàn cảnh ấy, ấn tượng đôi bên đều không tốt.
Lần thật sự tiếp xúc là khi tôi bị một tên say rượu quấy rối, Phó Cảnh Xuyên đứng ra giúp.
Nhưng lúc đó anh cũng say đến mức mất tỉnh táo, chỉ mấy chiêu đã bị đánh lại.
Tôi lao vào cứu anh, bị dẫm gãy cổ tay, còn bị đập chai rượu vào đầu, mới có thể đưa anh rời khỏi đó.
Từ đó chúng tôi quen nhau.
Về sau, mọi chuyện giống như câu chuyện Lọ Lem trong cổ tích.
Phó Cảnh Xuyên bắt đầu để ý đến tôi, chủ động tiếp cận.
Khi biết mẹ tôi bị bệnh, anh chủ động cho tôi mượn tiền.
Tôi không làm bộ làm tịch, nhận lấy số tiền đó để làm phẫu thuật cho mẹ.
Nhưng vẫn không cứu được bà.
Tế bào ung thư đã di căn, cướp đi sự sống của mẹ.
Cuối cùng, bà vẫn rời khỏi tôi.
Cái chết của mẹ là cú sốc lớn với tôi.
Thời điểm đó, Phó Cảnh Xuyên chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, quan tâm mọi điều, khiến tôi không thể không rung động.
Và rồi chúng tôi ở bên nhau.
Sau đó kết hôn.
Đáng tiếc, chuyện cổ tích đẹp đẽ luôn kết thúc bằng sự vỡ vụn.
Tôi và anh cũng không thoát được cái kết buồn ấy.
Tôi tỉnh dậy từ cơn mê, khó khăn mở mắt, thấy Phó Cảnh Xuyên đang ngồi cạnh giường.
“Xin lỗi.”
Anh khẽ nói với tôi.
Tôi muốn đáp lại, nhưng cổ họng đau rát, không thể phát ra tiếng.
“Cổ họng em bị thương nặng, phải nghỉ ngơi một thời gian.
Có gì muốn nói thì viết vào điện thoại cho anh.”
Anh đưa tôi điện thoại.
Tôi gõ ra một dòng:
“Bọn họ đâu?”
“An Du và Tống Trí Diệu đều bị bắt rồi, anh đã giao họ cho cảnh sát.”
Giọng anh khàn đặc, xen lẫn tức giận nén sâu.
Tôi lại gõ:
“Làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.”
Lần này anh im lặng rất lâu mới gật đầu, khó khăn nói:
“Được.”