Chương 5 - Kinh xuân
Vài ngày sau, Trương Hành Giản đến phim trường thăm tôi, đón tôi về nhà.Lúc dừng đèn đỏ, anh ta đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu Ngữ, em muốn bồi thường gì?"Bồi thường?Là nói đến Phương Linh sao?Tôi quay đầu, nhìn đường nét cương nghị được ánh sáng mạ một lớp vàng kim của anh ta, trong đầu bất giác nhớ đến khuôn mặt lem luốc vì khóc của Phương Linh khi rời đi.Lúc đó cô ta quỳ trước mặt tôi, kéo vạt váy tôi khổ sở cầu xin:"Lâm Ngữ, Lâm Ngữ, là tôi sai rồi!""Tôi không nên nhằm vào chị, là tôi không nên hẹp hòi, cầu xin chị, cho tôi gặp Trương tiên sinh đi, cầu xin chị!""Tôi còn nợ nần, tôi không thể rời khỏi giới, trong nhà tôi còn có người chờ tôi nuôi, có thể để anh ấy tha cho tôi lần này không! Tôi biết sai rồi mà ——"......Hỏi tôi trong lòng có hả hê không?Có chứ, dù sao ai mà không thích tình tiết vả mặt.Hỏi tôi trong lòng có vui không?Tôi không vui.Bởi vì kết cục của Phương Linh, chẳng phải cũng là tương lai của tôi hay sao?Trương Hành Giản giống như một đóa hoa anh túc.Anh ta dùng phù hoa trụy lạc mê hoặc bạn, khiến bạn nghiện.Cuối cùng đợi đến khi bạn chìm đắm trong đó, anh ta lại lạnh lùng nói với bạn, đó không phải bản tính của anh ta, là chúng taŦūₑ tự mình tham lam, mới tin là thật.Anh ta nguyện ý, sẽ cho bạn ba phần yêu thương.Không nguyện ý, bạn sẽ chẳng là gì cả.Cho nên, tôi căn bản không nên hoài nghi, day dứt việc anh ta có thật lòng với tôi hay không.Điều tôi cần làm, chỉ là rũ mắt xuống, khẽ nói một câu: "Không cần đâu Trương tiên sinh, em không cần tiền, anh quay về là tốt rồi."Như vậy có thể khiến tôi ở bên cạnh anh ta hết năm này qua năm khác.Để tôi từ hai bàn tay trắng, trở nên giàu có.Từ ngây ngô non nớt, trở nên thành thạo, lão luyện.7Bây giờ, cũng là năm thứ tám tôi quen biết Trương Hành Giản.Lúc anh ta để trợ lý xử lý đám chim sa cá lặn bên cạnh, tôi vừa nhìn thấy tin tức anh ta đính hôn với thiên kim hào môn trên thời sự.Lễ đính hôn này rất long trọng, trong số khách mời qua lại có không ít chính khách.Trương Hành Giản mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú của anh ta.Khóe môi anh ta nở một nụ cười lịch thiệp, trong khuỷu tay anh ta có một bàn tay khoác vào, đó là vị hôn thê sắp cưới của anh ta.Trong video, họ cùng nhau chào đón khách mời.Trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau cười, phần lớn thời gian là hình ảnh Trương Hành Giản nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô ấy.Trông thật hài hòa và ấm áp.Bất kể là gia thế hay khí chất, hai người họ trông đều vô cùng xứng đôi.Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này khi xem video là gì.Có chút chua xót, cũng có chút trống rỗng, tê dại.Có lẽ giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết dài kỳ, đột nhiên lật đến kết thúc mở vậy, có chút nghẹn lại.Hoặc giống như đang ăn cơm sinh nhật một mình thì nhận được tin nhắn, hào hứng mở ra, phát hiện là lời chúc từ nhà mạng₂.Trước đây tôi không phải chưa từng nghĩ, nếu Trương Hành Giản có người thật sự thích hoặc muốn kết hôn, tôi phải làm sao.Là chủ động rút lui?Hay nhân cơ hội vơ vét một khoản?Chỉ là sau này nghĩ đi nghĩ lại, đều không có kết quả.Đến vị trí của Trương Hành Giản, chỉ cần anh ta không muốn, thì không ai có thể ép anh ta kết hôn.Không giống tôi, mỗi lần về gặp mẹ, đều bị bà cằn nhằn hai câu: "Tiểu Ngữ à, con và Hành Giản cũng quen nhau nhiều năm rồi, sao còn chưa kết hôn, có phải nó không muốn không?"Tôi đương nhiên không thể nói với bà rằng Trương Hành Giản căn bản không nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ có thể cứng rắn nói: "Mẹ, con phải đóng phim, là con còn chưa muốn."Tôi biết mẹ không phải không nhìn ra chút manh mối, dù sao làm mẹ, con gái có gì không ổn, họ đều có thể nhạy cảm nhận ra.Nhưng cuối cùng bà lại thở dài, lựa chọn quan tâm đến cảm xúc của tôi: "Con à, nếu ở ngoài không vui, thì về nhà, mẹ nuôi con."Tôi ôm bà không nói gì, nước mắt chảy vào lòng bà.