Chương 9 - Kim Thân Đúc Bằng Máu

Ta điềm tĩnh đáp:

“Thanh Châu thành của Đông Ly quốc đang chịu hạn hán. Nhưng điện hạ không cần lo, hai ngày nữa sẽ có một trận mưa giải hạn.

Còn chứng đau tim mà Đông Ly quốc quân phải chịu bao năm, cũng sẽ khỏi hẳn sau trận mưa ấy.”

Hách Liên Trấn đột ngột giơ tay bóp cổ ta:

“Một đứa nô tỳ, lại biết chuyện cơ mật của Đông Ly? Ai tiết lộ cho ngươi!?”

Ta nghẹn lời, cố thở:

“Nếu… là ta đoán được thì sao?

Nếu hai ngày nữa không ứng nghiệm… ngài giết ta cũng chưa muộn.”

Hắn cười lạnh:

“Cũng phải, giết một sâu kiến như ngươi, dễ như trở bàn tay.”

“Dù là hoàng cung Lê quốc, cũng chẳng ai dám truy cứu.”

Hắn vung tay thả ra, ta ngã xuống đất, ho sặc sụa.

Hách Liên Trấn là kẻ kế vị ngai vàng Đông Ly.

Linh Chiêu công chúa thì được tôn làm thần nữ khắp Lê quốc.

Nhưng trong mắt bọn họ, bách tính chỉ là hai chữ “sâu kiến.”

Ta ngẩng đầu, dõi theo bóng hắn rời đi đầy kiêu ngạo.

Ta sẽ khiến bọn họ phải biết, sâu kiến, cũng có ngày lật trời!

14

Gặp lại Hách Liên Trấn, là ba ngày sau.

Lần này, hắn chủ động chặn đường ta giữa đường.

Ta bình thản nói:

“Xem ra những gì ta nói… đều đã ứng nghiệm rồi.”

“Hạn hán quả thật được một trận mưa lớn giải trừ.”

Hắn nghiến răng: “Nhưng phụ hoàng ta hôm qua đã băng hà vì bệnh tim, đó chính là lời ngươi gọi là ‘khỏi hẳn’ sao?!”

Ta ngẩng đầu, điềm tĩnh đáp:

“Hách Liên hoàng tử nghĩ mà xem… giờ ngài ấy còn phải chịu đau đớn vì bệnh tim nữa không?”

Ánh mắt Hách Liên Trấn nhìn ta như soi thấu, hắn bắt đầu nghi hoặc.

Lúc này, ta chẳng những đoán được thiên tượng, mà còn đoán chính xác ngày một vị quân vương băng hà.

Hắn không nhịn được hỏi:

“Là công chúa của các ngươi đoán ra sao?”

Trong ba ngày qua ban đỏ trên mặt công chúa Linh Chiêu vẫn chưa biến mất, Hách Liên Trấn không được gặp nàng, chỉ đoán theo lời đồn mà cho rằng mọi lời tiên đoán là do “thần nữ” nói ra.

Còn ta, tất nhiên nhờ ký ức của kiếp trước.

Nạn hạn hán ở Đông Ly, cùng cái chết vì bệnh tim của Đông Ly quốc quân, đều là những đại sự từng được dâng tấu lên triều đình Lê quốc.

Ta từng hầu hạ bên công chúa, sao có thể không biết?

Con người vốn luôn kính sợ tương lai.

Mà một kẻ có thể nhìn trước tương lai, chẳng khác gì bước một chân vào cõi thần minh.

“Nếu ta nói, tất cả đều là do ta xem thiên tượng mà biết, điện hạ tin không?”

Hách Liên Trấn đánh giá ta.

Ta chỉ mặc y phục cung nữ, dung mạo có thể xem là thanh tú, nhưng so với vẻ diễm lệ khuynh thành thì còn xa lắm.

Trong mắt hắn, ta chẳng có gì đặc biệt cả.

“Ta nghe nói mười năm trước, Đông Ly quốc quân bị ám sát, ngươi là người một mình phá vòng vây giết chết thích khách, nhưng vì trọng thương hôn mê mười ngày, tỉnh lại đã thấy hoàng huynh được phong làm thái tử.”

“Hóa ra… công lao của ngươi đã bị huynh trưởng đoạt mất.”

Hách Liên Trấn ánh mắt chợt lóe sáng.

“Bản tính con người là chiếm đoạt.

Huynh trưởng đoạt công của đệ đệ. Chủ tử cũng có thể cướp lấy công lao của kẻ nô tài.”

Muốn khiến một người nhanh chóng đồng cảm với ngươi, chỉ cần để họ thấy các ngươi đồng cảnh.

Kẻ đồng khổ, dễ sinh đồng tâm.

Ta nói đến đó thì dừng, Hách Liên Trấn quả nhiên dao động. Hắn muốn hỏi thêm, nhưng ta đã ngoảnh mặt rời đi.

Khác với lần đối đầu kịch liệt trước đó, lần này hắn không dám cản ta.

Ta còn cảm nhận được ánh mắt hắn lưu luyến mãi trên bóng lưng ta.

Khi ta trở về tẩm điện của công chúa, nghe thấy Chu Hoài Sinh đang kê đơn:

“Ban đỏ của công chúa là do phấn hoa bồ công anh mà ra.”

“Bản cung từ nhỏ đã dị ứng với thứ cỏ dại đó, phụ hoàng từng ra lệnh cấm trồng trong cung. Sao lại có bồ công anh!?”

“Gần đây gió lớn, e là bị thổi từ ngoài cung vào, quấy nhiễu long thể.”

Ta nghiêng mình, chậm rãi xòe bàn tay, bên trong, là một đoá bồ công anh.

Chính là ta, đã mang nó từ Hà Thành về.

Cọng cỏ nhỏ bé ấy, ta nghiền nát rồi rắc vào tóc công chúa, khiến nàng nổi ban đỏ khắp người, không thể gặp khách.

Và nhờ vậy, ta có cơ hội gặp riêng Hách Liên Trấn.

Giờ thì, mục đích đã đạt, bệnh tình của công chúa… cũng có thể khỏi rồi.

15

Ba ngày sau, ban đỏ trên mặt công chúa Linh Chiêu đã khỏi hẳn.

Nàng ăn vận lộng lẫy, cuối cùng cũng diện kiến Hách Liên Trấn chính thức.

Hách Liên Trấn lúc này đã giết chết hoàng huynh đoạt công, trở thành thái tử Đông Ly.

Đông Ly quốc đất rộng binh mạnh, là đại quốc hưng thịnh.

So với nó, Lê quốc chỉ là một tiểu quốc không đáng nhắc tới.

Giống như kiếp trước, Linh Chiêu công chúa vừa gặp Hách Liên Trấn đã động tâm, ước sao có thể lập tức kết thân thông gia.

Khi hai người gặp nhau, ta vẫn hầu hạ bên cạnh công chúa, dáng vẻ ngoan hiền, không lời dư thừa.

Nhưng ánh mắt của Hách Liên Trấn lại luôn vô tình dừng trên người ta.

Hắn trò chuyện với công chúa, bóng gió thử hỏi, rất nhanh liền nhận ra, công chúa hoàn toàn không biết gì về lời tiên đoán hạn hán và bệnh tim của Đông Ly quốc quân.