Chương 8 - Nhìn Lại Và Rời Bỏ - Kim Ốc Chẳng Địch Nổi Phấn Son
8.
Nhưng chàng lại nói: "A Nguyễn, từ nhỏ ta đã thích Vãn Thanh, tâm ý của ta chưa từng thay đổi."
Ta miễn cưỡng nói: "Vậy ta thì sao, từ nhỏ ta đã đến phủ của chàng, mọi người đều nói với ta, ta là cô dâu nuôi từ bé của chàng, sau này sẽ gả cho chàng, chàng cũng chưa từng phủ nhận không phải sao?
"Chàng đối xử tốt với ta như vậy, chàng biết nỗi tiếc nuối lớn nhất của ta là không được đọc sách, chàng liền đích thân dạy ta đọc sách, cầm tay dạy ta viết chữ. Chữ đầu tiên ta học viết, chính là tên của chàng.”
"Còn rượu nếp ta làm, rõ ràng lúc đầu không ngon như vậy, nhưng chàng lại luôn giả vờ như rất ngon, lần nào cũng giơ ngón tay cái với ta.”
"Ta chuẩn bị đồ ăn, quần áo cho chàng, chàng chưa từng chê bai không ổn. Ta sắp xếp sách vở cho chàng, cho dù không hợp ý chàng, chàng cũng chưa từng trách ta.”
"Còn rất nhiều rất nhiều, giờ chàng lại nói người chàng thích không phải là ta, chàng bảo ta phải tự thuyết phục mình thế nào đây?"
Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn chàng, hy vọng chàng nói ra những lời khác.
Nhưng chàng lại nói: "A Nguyễn, những gì nàng nói, nhiều nhất chỉ có thể coi là cách chung đụng giữa bạn bè hoặc huynh muội, ta chưa từng có ý nghĩ vượt quá với nàng, nàng đừng nên sinh ra chấp niệm."
Chấp niệm?
Ta cúi đầu cười, hỏi: "Vậy chàng muốn thi trạng nguyên cũng là vì nàng ấy sao?"
Chàng suy nghĩ một lúc, nói, coi như vậy đi.
Ta lắc đầu.
Rất nhiều ngày đêm, ta ở bên chàng đọc sách, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt của chàng, ở bên chàng thức đêm, làm đồ ăn khuya cho chàng, lo lắng cho sức khỏe của chàng.
Ta tưởng, ta là vì chàng.
Giờ mới biết, chàng là vì nàng.
Thì ra, mọi thứ đều là do ta tự đa tình, si tâm vọng tưởng.
Nhưng chàng lại nói: "A Nguyễn, từ nhỏ ta đã thích Vãn Thanh, tâm ý của ta chưa từng thay đổi."
Ta miễn cưỡng nói: "Vậy ta thì sao, từ nhỏ ta đã đến phủ của chàng, mọi người đều nói với ta, ta là cô dâu nuôi từ bé của chàng, sau này sẽ gả cho chàng, chàng cũng chưa từng phủ nhận không phải sao?
"Chàng đối xử tốt với ta như vậy, chàng biết nỗi tiếc nuối lớn nhất của ta là không được đọc sách, chàng liền đích thân dạy ta đọc sách, cầm tay dạy ta viết chữ. Chữ đầu tiên ta học viết, chính là tên của chàng.”
"Còn rượu nếp ta làm, rõ ràng lúc đầu không ngon như vậy, nhưng chàng lại luôn giả vờ như rất ngon, lần nào cũng giơ ngón tay cái với ta.”
"Ta chuẩn bị đồ ăn, quần áo cho chàng, chàng chưa từng chê bai không ổn. Ta sắp xếp sách vở cho chàng, cho dù không hợp ý chàng, chàng cũng chưa từng trách ta.”
"Còn rất nhiều rất nhiều, giờ chàng lại nói người chàng thích không phải là ta, chàng bảo ta phải tự thuyết phục mình thế nào đây?"
Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn chàng, hy vọng chàng nói ra những lời khác.
Nhưng chàng lại nói: "A Nguyễn, những gì nàng nói, nhiều nhất chỉ có thể coi là cách chung đụng giữa bạn bè hoặc huynh muội, ta chưa từng có ý nghĩ vượt quá với nàng, nàng đừng nên sinh ra chấp niệm."
Chấp niệm?
Ta cúi đầu cười, hỏi: "Vậy chàng muốn thi trạng nguyên cũng là vì nàng ấy sao?"
Chàng suy nghĩ một lúc, nói, coi như vậy đi.
Ta lắc đầu.
Rất nhiều ngày đêm, ta ở bên chàng đọc sách, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt của chàng, ở bên chàng thức đêm, làm đồ ăn khuya cho chàng, lo lắng cho sức khỏe của chàng.
Ta tưởng, ta là vì chàng.
Giờ mới biết, chàng là vì nàng.
Thì ra, mọi thứ đều là do ta tự đa tình, si tâm vọng tưởng.