Chương 5 - KIÊU NỮ

“Chuyện dơ bẩn giữa ngươi và Tiêu Tuyết Nhan, ta đã sớm biết cả rồi. Một bên yêu nàng ta, một bên làm bộ lấy lòng ta, cảm giác đó không dễ chịu đâu nhỉ?”  

“Ngươi ngoài việc dựa vào đàn bà, chẳng lẽ không có chút bản lĩnh nào khác sao?”  

“Cũng đúng thôi, một tên hạ tiện sinh ra bởi kỹ nữ thấp hèn, mãi mãi không thể bước lên vũ đài được!”  

Chửi xong, trong mắt Cố Lâm Sách cuộn lên cơn bão giận dữ.  

Ta khẽ hừ lạnh, xoay người rời khỏi tiệc cung đình.  

Trên đường, ta nhớ lại cảnh tượng khi linh hồn mình trôi nổi mà từng chứng kiến.  

Khi đó ta vừa chết, Hoàng đế và Cố Lâm Sách đứng trước thi thể cháy đen của ta.  

Cố Lâm Sách chất vấn: “Ngươi không phải đã nói sẽ giữ lại mạng sống của nàng sao?”  

Hoàng đế chế giễu: “Sao? Hối hận rồi? Đừng quên, ám khí làm mù mắt nàng là do chính tay ngươi bắn ra. Nếu không thì dầu hỏa cũng không dễ dàng đổ đến mức nàng chẳng có đường thoát.”  

Cố Lâm Sách nhắm mắt lại, nói: “Ta biết, ta không hối hận.”  

Thật là một câu “không hối hận”.  

Kiếp này, ta cũng sẽ không hối hận, nhưng ta sẽ khiến bọn họ phải hối hận.  

Hối hận vì đã đến cõi nhân gian này.  

---

Trong cung yến, Tiêu Tuyết Nhan đã múa xong, ngoan ngoãn quỳ trước mặt mẫu hậu, cất lời chúc phúc.  

Ánh mắt của biểu ca dừng trên người nàng ta, nóng rực như muốn thiêu đốt đối phương.  

Ta híp mắt lại, đi đến trước mặt biểu ca, hỏi hắn định ở lại kinh thành bao lâu.  

Hắn đáp: “Hoàng thượng đặc cách cho ba tháng.”  

Ba tháng, là quá đủ.  

Như ta dự đoán, từ sau đêm đó, Tiêu Tuyết Nhan chuyển sự chú ý sang biểu ca.  

Hai người bất chấp giá rét, cùng nhau dạo hồ, ngắm cảnh, tình cảm tiến triển vượt bậc.  

Ta không ngăn cản, chỉ sai người biên soạn các giai thoại về Tiêu Tuyết Nhan thành dân ca, truyền rộng khắp kinh thành.  

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, mọi người đều biết Tiêu Tuyết Nhan có quan hệ bất chính với ca ca ruột, lại lén lút qua lại với Cố Lâm Sách, còn dùng sắc đẹp quyến rũ Thẩm tiểu tướng quân.  

Khi các công tử thế gia nhìn thấy nàng ta, bọn họ đều cười đùa chế giễu: “Tam công chúa, làm tân nương mỗi đêm là cảm giác gì vậy? Có bận rộn lắm không?”  

Bách tính dạy dỗ con cái: “Đừng học theo Tam công chúa không biết giữ mình, sớm muộn gì cũng mắc bệnh bẩn thỉu!”  

Trong các câu chuyện vui ở lầu xanh: “Tam công chúa, Tam công chúa, chính là phải ăn ba cây mới đủ mà.”  

Danh tiếng sụp đổ, dễ như trở bàn tay.  

Thám tử của ta báo lại, Hoàng đế cũng trở thành đề tài bàn tán của dân chúng, hắn tức giận đến mức đập phá trong Ngự thư phòng.  

Có thần tử dâng kế: “Hoàng thượng, theo lão thần, chi bằng từ bỏ Tam công chúa, để bảo toàn danh dự của hoàng gia.”  

Hoàng đế không nỡ.  

Nhưng Tiêu Tuyết Nhan không dám mạo hiểm.  

Nàng ta hiểu rằng chỉ khi còn giá trị lợi dụng, mới có thể sống lâu dài. Vì vậy, nàng ta chủ động đi tìm Hoàng đế, khiến tội danh mưu phản kiếp trước bị kéo lên trước thời hạn.  

Ta hiểu rõ điều đó, liền đi trước một bước, chuyển vào phủ Định Quốc Công.  

Biểu ca không hiểu: “Ngày thường gọi muội tới thì muội không tới, sao giờ lại chịu đến vậy?”  

Ta mỉm cười ngọt ngào: “Muội nhớ biểu ca, không được sao?”  

Biểu ca chẳng tin chút nào, ta cũng chẳng buồn giải thích thêm.  

Hai ngày sau, Tiêu Tuyết Nhan quả nhiên đến phủ, nước mắt như mưa, bày tỏ tình cảm với biểu ca, lại khóc lóc kể khổ vì bị chèn ép trong cung, không thể ở lại được nữa.  

Biểu ca mềm lòng, cho nàng ta ở lại phủ Định Quốc Công.  

Nửa tháng sau, ta mời một đoàn kịch về phủ, hát những vở tình yêu, kéo dài đến tận khuya.  

Biểu ca như cảm thấy điều gì, uống đến say khướt, để Tiêu Tuyết Nhan dìu về phòng.  

Chẳng mấy chốc, hậu viện bốc lên khói lửa, Tiêu Tuyết Nhan hốt hoảng hét lên:  

“Cháy rồi! Mau tới dập lửa…”  

Phủ lập tức náo loạn, ta nhìn bóng dáng nàng ta vội vã chạy ra ngoài, cũng học theo mà hét: “Có thích khách!”  

Tiêu Tuyết Nhan kinh hãi, con dấu mà nàng ta vừa trộm được rơi xuống đất.  

Ta nhặt lên, nhét lại vào tay nàng ta, cười nói: “Kẻ ngoại tộc đột nhập phủ Định Quốc Công, mưu toan cướp hổ phù, giết không tha!”