Chương 8 - Kiếp Trước Ta Là Hắc Khổng Tước
Ta nhìn cảnh ấy, trong lòng dâng lên nỗi kinh hoàng xen lẫn kính ngưỡng, cất giọng hỏi Hỏa Thần:
“Rốt cuộc… đây là chuyện gì?”
Hỏa Thần mỉm cười, ánh lửa trong mắt ông như rực rỡ hơn cả nhật nguyệt:
“Nguyệt Lý rất có thể là Phượng Hoàng cổ đại còn sót lại sau trận đại chiến thời thượng cổ.
Huyết mạch hắn bị phong ấn bởi lực lượng nào đó, chỉ cần một chút thần hỏa của ta điểm hóa, liền phá kén mà ra.”
Ta ngây người.
Thảo nào Nguyệt Lý từng nói, hắn cảm giác mình đã sống rất lâu, rất lâu, nhưng không nhớ nổi quá khứ.
Thảo nào hắn không có thân nhân, thảo nào giữa chúng ta lại có thể sinh ra Phượng Hoàng chi linh.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thân ảnh rực cháy giữa trời, lông vũ như ngọc, mỗi cái vỗ cánh đều khiến thiên địa rung chuyển.
Nhưng khi ta còn đang mê mẩn nhìn lên, thì từ bên cạnh, Thanh Sơn đột nhiên phát cuồng, xông tới cướp lấy đứa trẻ trong lòng ta.
Hắn cười điên dại, ánh mắt đỏ như máu:
“Phượng Hoàng là của ta!
Bách điểu chi vương phải thuộc về ta!”
Ta kinh hoảng hét lên:
“Kỳ Phúc!”
Thanh Sơn vừa chạy được vài bước,
thì một luồng kim quang xuyên thủng không gian, đánh thẳng vào hắn.
Chỉ thấy Nguyệt Lý đáp xuống trước mặt ta,
trong vòng tay hắn, Kỳ Phúc vẫn bình an,
còn bàn tay hắn vẫn rướm máu vì ngăn đỡ luồng lửa.
Cách đó không xa, Thanh Sơn ngã xuống,
trên ngực còn lưu lại vết cháy hình Phượng,
hắn trừng mắt, miệng run rẩy lặp lại ba lần trước khi tắt thở:
“Nếu có thể……ta muốn……một lần nữa…”
Nhưng thiên đạo vốn vô tình, làm gì có nhiều “một lần nữa” như thế.
Nguyệt Lý quay người, đặt Kỳ Phúc vào lòng ta, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm thấp mà vững chãi:
“Công chúa, đa tạ người vẫn luôn tin ta.”
Hắn cúi người hành lễ trước Hỏa Thần:
“Tạ ơn ngài đã điểm hóa, giúp ta nhớ lại chân thân.”
Hỏa Thần cười lớn, tiếng cười vang vọng như tiếng sấm giữa trời quang:
“Hà hà, chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Nhưng hôm nay… đúng là một ngày khiến thần hỏa ta mở rộng tầm mắt.
Không chỉ được chứng kiến tân sinh Phượng Hoàng,
lại còn gặp được thượng cổ chân linh Phượng,
và trên hết —
là truyền thuyết Huyền Khổng Tước, sinh linh vượt cả Phượng Hoàng!”
Sau khi Hỏa Thần một lần nữa xác nhận rằng ta sẽ không theo ngài lên Thiên giới,
ngài khẽ gật đầu, mỉm cười cáo biệt,
rồi mang theo luồng hỏa diễm vàng kim bay thẳng lên trời, biến mất giữa tầng mây rực lửa.
Hỏa Thần đi rồi,
phụ vương chậm rãi bước tới,
trên gương mặt hằn sâu vẻ già nua và hối hận.
“Hòa nhi,” — ông run giọng,
“là phụ vương năm đó mờ mắt bởi dục vọng,
bị Lưu Như Yên và Thanh Sơn mê hoặc.
Tất cả đều là lỗi của ta…”
Ông cúi đầu thở dài, ánh mắt ảm đạm như tro tàn:
“Phụ vương làm vậy,
chỉ là muốn tộc Khổng Tước hưng thịnh hơn…
Con… sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Ta nhìn ông thật lâu, lâu đến mức cả đại điện như lặng đi.
Cuối cùng, ta chậm rãi nói:
“Phượng Hoàng đã giáng thế.
Từ nay, Ngài không còn là vua của bách điểu nữa.”
Phụ vương sững sờ, mắt mở to, không nói nên lời.
Ta khẽ cười, bổ sung:
“Và… Ngài cũng không còn là phụ vương của ta.”
Theo luật tộc, ngôi vương đáng lẽ phải truyền cho Nguyệt Lý,
nhưng hắn vốn không có hứng thú với quyền lực,
chỉ muốn cùng ta và Kỳ Phúc sống những ngày bình yên.
Sau khi bàn bạc,
ta đăng cơ trở thành Nữ Vương Khổng Tước,
còn Nguyệt Lý ở lại hậu cung,
chuyên dạy Kỳ Phúc đọc sách, viết chữ, học đạo tu tâm.
Ta lập tức cho giải phong mẫu hậu, khi bà nghe xong toàn bộ chuyện cũ,
liền bật khóc như một đứa trẻ, nắm chặt tay ta, nghẹn ngào nói:
“Hòa nhi, khổ cho con rồi… là do mẫu hậu thiển cận, không bảo vệ được con.”
Ta mỉm cười, lắc đầu:
“Sao con lại trách người được?
Chính người… mới là người đã bảo vệ con suốt bao năm qua.”
Sau đó, ta trục xuất cựu vương khỏi cung.
Nghe nói ông lưu lạc đến vùng đất của Hắc Khổng Tước,
nơi từng bị ông khinh rẻ và áp bức,
và rồi — không bao giờ quay trở lại.
Lưu Như Yên bị xử tử, bởi người ta phát hiện dưới giếng khô trong điện của nàng,
chôn giấu vô số thi thể cung nữ mất tích năm xưa.
Đứa trẻ nàng sinh ra, cũng chỉ sống được vài ngày,
khi nghe tin ấy, ta chỉ khẽ thở dài.
Không có cha mẹ, sống trên đời vốn đã là nỗi khổ.
Chết, có khi lại là giải thoát.
Sau khi lên ngôi, việc đầu tiên ta làm là bãi bỏ hệ thống phân cấp huyết sắc trong tộc Khổng Tước.
Từ nay về sau, dù là lam lục, bạch hay huyền, tất cả đều là Khổng Tước tộc,
không ai cao quý, cũng chẳng ai hèn hạ.
Nhiều năm sau, Kỳ Phúc khôn lớn, vào ngày trưởng thành của nó,
ta trao lại vương quyền cho con, rồi cùng Nguyệt Lý du hành khắp tam giới, ngắm sông trời, nghe mưa gió, giúp đỡ những sinh linh khổ nạn mà chúng ta gặp trên đường.
Từng ngày, từng năm trôi qua chúng ta sinh thêm nhiều Tiểu Phượng Hoàng,
mỗi đứa đều mang nụ cười giống hắn, mang ánh sáng tựa như bình minh đầu tiên trên thế gian.
Nguyệt Lý không còn cô đơn nữa.
Bởi ta đã cho hắn rất nhiều, rất nhiều người thân — bao gồm cả ta.
[Toàn văn hoàn]