Chương 8 - Kiếp Trước Là Cái Bẫy Kiếp Này Là Bàn Tay Vàng

9

Chủ đề lần này không còn là phát động sản xuất, mà là… thanh tra, truy xét.

Giám đốc Lão Lý đứng nghiêm trên bục, sắc mặt nặng nề, bên cạnh là mấy cán bộ tổ điều tra từ huyện xuống.

“Các đồng chí, hôm nay mời mọi người đến đây, là để làm rõ một số sự việc.”

“Liên quan đến nguyên nhân thật sự khiến xưởng ta mất cơ hội xuất khẩu, hiện tại có người muốn đứng ra làm rõ trước mặt mọi người.”

Vừa dứt lời, Lâm Mộng từ trong đám đông đứng lên.

Cô ta cầm theo một tập tài liệu dày cộp, ánh mắt kiên định khiến ai nấy đều bất ngờ.

“Các đồng chí, tôi muốn tố cáo hành vi vi phạm pháp luật và đạo đức của đồng chí Giang Bân!”

Cả hội trường lập tức ồn ào như vỡ tổ, ai cũng tròn mắt kinh ngạc.

“Vì lợi ích cá nhân, anh ta đã công khai bôi nhọ khách hàng quan trọng của chúng ta – đồng chí Tống Hà – tại Hội chợ Quảng Châu!”

“Không chỉ vậy, suốt nhiều năm qua anh ta còn câu kết với người khác tung tin đồn bịa đặt, hạ thấp danh dự của đồng chí Tống Hà!”

Giọng của Lâm Mộng càng lúc càng cao, mà tiếng bàn tán phía dưới cũng mỗi lúc một lớn hơn.

“Còn quá đáng hơn nữa, anh ta còn cắt xén tiền sinh hoạt của mẹ đồng chí Tống Hà, khiến bác ấy lâm bệnh nặng!”

“Tôi có đầy đủ bằng chứng!”

Cô ta giơ cao xấp tài liệu dày cộp trong tay, trên đó ghi chi chít những hành vi bẩn thỉu của Giang Bân suốt mấy năm qua.

Giang Bân ngồi dưới khán đài, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta không ngờ Lâm Mộng – người cùng anh đầu gối tay ấp – lại phản bội ngay lúc này.

Càng không ngờ là cô ta lại ghi chép từng việc làm sai trái của anh một cách tỉ mỉ như vậy.

“Đồng chí Giang Bân, anh còn gì muốn nói không?”

Người của tổ điều tra nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời.

Giang Bân từ từ đứng dậy. Trong ánh nhìn của hàng trăm người, anh ta bất ngờ quỳ xuống.

“Tôi có tội!”

Anh ta hét lên ba chữ đó, rồi bắt đầu tát vào mặt mình không chút nương tay.

“Tôi có lỗi với Tống Hà! Tôi có lỗi với mọi người! Tôi có lỗi với xưởng này!”

Bốp! Bốp! Bốp!

Từng cú tát vang dội, khiến mặt anh ta nhanh chóng sưng đỏ.

Công nhân bên dưới nhìn cảnh tượng ấy, người thì xót xa, người thì tức giận, người lại hả hê.

Một tháng sau, Xưởng Tiến Bộ chính thức tuyên bố phá sản.

Không chỉ vì mất hợp đồng xuất khẩu, mà còn do tranh chấp nợ nần, cả xưởng bị toà án phong tỏa.

Hàng trăm công nhân mất việc, một xưởng già hàng chục năm… sụp đổ hoàn toàn.

Và người được xem là khởi nguồn cho tất cả – Giang Bân – trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người.

Cùng lúc đó, tôi đang ở bệnh viện quốc tế tốt nhất tỉnh, chăm sóc mẹ điều trị bệnh.

“Tiểu Hà, ở đây điều kiện tốt thế này, chắc tốn kém lắm đúng không con?”

Mẹ tôi nằm trong căn phòng bệnh sạch sẽ, nhìn ra khu vườn bên ngoài.

“Mẹ à, tiền không quan trọng, sức khỏe của mẹ mới là ưu tiên hàng đầu.”

Tôi nắm tay mẹ, trong lòng ngập tràn sự ấm áp.

Bệnh viện sử dụng thuốc và thiết bị nhập khẩu, y tá bác sĩ rất chu đáo và thân thiện.

Nhìn gương mặt mẹ bắt đầu hồng hào trở lại, tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Đúng lúc đó, y tá vào báo có người tìm tôi.

Tôi ra đại sảnh bệnh viện, thấy Giang Bân đang đứng đó.

Anh ta còn tiều tụy hơn mấy tháng trước, quần áo nhăn nhúm, tóc bạc trắng, cả người như biến thành người khác.

“Tống Hà, anh…”

“Anh còn mặt mũi đến đây sao?”

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.

Giang Bân quỳ sụp xuống giữa đại sảnh bệnh viện, trước mặt biết bao nhiêu người đi qua đi lại.

“Xin em, tha thứ cho anh. Anh thật sự biết lỗi rồi!”

Anh ta khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tôi cúi xuống nhìn anh ta, lòng không gợn chút cảm xúc.

“Giang Bân, anh biết không?”

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Tôi không còn hận anh nữa.”

Trong mắt Giang Bân thoáng lên một tia hy vọng.

“Vì anh… không xứng đáng.”

Một câu nói như dao đâm thẳng vào chút hy vọng cuối cùng của anh ta.

“Tôi thậm chí đã quên mất sự tồn tại của anh.”

Tôi đứng dậy, quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.

Sau lưng tôi, tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của Giang Bân vang lên, nhưng bước chân tôi không hề chậm lại.

Vài tháng sau, tôi nghe tin Giang Bân gặp vấn đề về tâm thần.

Anh ta thường xuyên nói chuyện với không khí, bảo rằng phải xin lỗi Lâm Mộng, rằng phải bảo vệ tấm ảnh của cô ấy.

Có khi còn quỳ xuống giữa đường, cúi đầu lạy trước khoảng không vô định.

Cuối cùng, anh ta bị đưa vào viện tâm thần.

Còn tôi, tôi cùng mẹ chuyển đến một thành phố ven biển.

Chúng tôi sống trong một căn biệt thự xinh đẹp, hướng ra biển, mùa nào cũng hoa nở.

Một năm sau, công ty của tôi chính thức niêm yết thành công tại Hồng Kông.

Tối hôm đó, tôi tổ chức tiệc mừng ngay tại biệt thự.

Ông Trần và nhiều doanh nhân Hồng Kông đến dự, cùng với đồng nghiệp, nhân viên của tôi.

“Tổng giám đốc Tống, chúc mừng chị đã đạt được thành tựu rực rỡ như hôm nay!”

Tôi nâng ly champagne, nhìn những gương mặt thành công trước mắt mình.

“Vì một tương lai tươi đẹp, chúng ta cùng nâng ly!”

“Chúc mừng!”

Mọi người đồng thanh chạm ly, tiếng cười nói hòa lẫn trong làn gió biển.

Tôi bước ra ban công, ngắm nhìn biển cả xa xăm.

Sóng nhẹ vỗ bờ, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước – mọi thứ thật bình yên và đẹp đẽ.

Mẹ tôi bước tới, khoác tay tôi nhẹ nhàng.

“Tiểu Hà, mẹ tự hào về con.”

“Mẹ à, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta… mới chỉ bắt đầu.”

Cách đó hàng trăm cây số, trong một phòng bệnh của viện tâm thần, Giang Bân ngồi một mình trong góc phòng.

Anh ta cầm chặt một tấm ảnh đã rách nát – là bức hình chúng tôi chụp chung trước cổng xưởng ngày xưa.

“Tống Hà… xin lỗi em.”

Anh ta thì thầm với tấm ảnh, nước mắt lăn dài trên gò má.

“Xin lỗi…”

Nhưng giọng nói của anh… mãi mãi không thể chạm đến tai tôi nữa.

Bởi vì tôi đã ở một thế giới khác – bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Hết