Chương 7 - Kiếp Trước Của Thái Tử Phi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tỷ tỷ viết rằng bọn họ đã an toàn tới nơi, trong thư còn nói: 「Nếu không phải tướng quân ngày ngày lấy đại tràng ôm ta trong lòng, ta e rằng cũng không thể sống sót, giờ mới biết muội kiếp trước lạnh khô khốc biết bao.」

Chậc chậc, yêu hay không yêu rõ rành, kiếp trước ta lạnh đến chết vẫn không thấy tướng quân ôm một cái. Đổi gả cũng coi như là đúng người rồi.

Thư còn nhắc khi đi qua một làng, có một người phụ nữ xinh đẹp cho họ bát cháo nóng. Kiếp trước cũng vậy, bà ta thật lòng là người tốt.

Ngơ ngẩn ngủ gật, nghe tiếng mở cửa, ta không ngẩng đầu:

“Tiểu Đào, ngươi lại lén đem thứ gì ngon tới nữa?”

“Thanh muội, là ta đây.”

Ta đứng dậy, thấy Triệu Dung Tương bê khay thức ăn vào, cười như khinh như nghi hoặc nhìn ta. Trên khay để một chén rượu, chén màu ngọc lục — y hệt như tỷ tỷ mô tả.

Ta giả ngu: “Tỷ đây là…?”

“Là thái tử ban, muội đã làm phật lòng điện hạ, để không liên lụy tới Ngụy gia, muội cố uống đi.”

Kiếp trước tỷ tỷ sau khi tát thái tử bị cấm túc, Triệu Dung Tương cũng nói y như vậy. Lúc đó tỷ tỷ tát thái tử xong nghĩ sẽ liên lụy gia tộc, lại chán ghét phẩm hạnh thái tử nên uống cạn chén rượu, kết thúc cuộc đời.

Ta cầm chén rót rượu ra:

“Muốn phạt ta thì thái tử tự đến, nếu không ta sẽ không uống.”

Nàng lạnh lùng cười, rút dao dí vào cổ ta: “Sợ là ngươi đợi không được.”

Nếu kiếp trước tỷ không uống chén rượu đó, hẳn nàng vẫn bị nàng giết bằng cách khác. Như tình cảnh ta bây giờ.

Ta hỏi: Tại sao? Vì tam hoàng tử à?”

“Ai nói thế, không liên quan tam hoàng tử.”

Ta hạ giọng: “Tỷ, thật ra ta cũng là người tam hoàng tử phái tới.”

Triệu Dung Tương khe khẽ sửng sốt: “ngươi nói dối, hắn nói chỉ tin mình ta, làm sao lại phái người khác…”

Nhân lúc nàng lơ đãng, theo cách Dương Tấn dạy, ta bắt cổ tay nàng, đánh bật con dao. Ta hét ra phía tủ:

“Cảm ơn sư phụ đã dạy phòng thân, ra đi!”

Dương Tấn sờ đầu ta: “Đệ tử khéo, học nhanh.”

Ta đỏ mặt vì được khen: “Là sư phụ dạy hay.”

Triệu Dung Tương ngồi bệt xuống đất: “Đủ rồi! Hóa ra các người đóng kịch…”

Hoá ra Triệu Dung Tương là người của tam hoàng tử. Nàng muốn giết ta là để làm rạn nứt quan hệ giữa phụ thân ta và Dương Tấn, khiến phụ thân ra tay giúp tam hoàng tử.

Ta thở dài: “Tam hoàng tử thật chẳng ra gì, dùng mỹ nam dụ nữ nhân liều mạng giúp hắn.”

Triệu Dung Tương phản bác: “Hắn yêu ta, ta tình nguyện.”

Dương Tấn mở miệng: “Nếu hắn thực sự yêu ngươi, sẽ không bắt ngươi làm chuyện này.”

Triệu Dung Tương cười lớn: “Thái tử điện hạ hiểu chuyện tình, tiếc là quanh ngài toàn kẻ lừa dối. Ngài cứ hỏi thái tử phi xem, rốt cuộc nàng là ai?”

Hoá ra kẻ đọc trộm thư là Triệu Dung Tương; hôm qua khi Tiểu Đào đưa thư cho ta, ta đã thấy có người động đến.

“Ta đã báo với tam hoàng tử, chắc giờ phụ hoàng đã biết. Ngụy gia phạm tội khi quân, phải chém đầu. Thái tử điện hạ hãy tìm người khác giúp. Ngụy nhị tiểu thư, đến cuối cùng ngươi vẫn khó tránh cái chết.”

Chưa sáng, Dương Tấn đã vào cung. Hắn nói sẽ xử lý chuyện này, ta biết hắn chắn chắn đã chặn toàn bộ, nói việc đổi gả là do hắn sắp xếp. Quả nhiên chiều hôm đó hắn bị người khiêng về.

Ta vội nghe tin chạy đến thăm, nhưng bị Lâm phó tướng chặn bên ngoài. Hắn trông như vừa khóc:

“Thái tử phi quy chuộc tội; điện hạ có mệnh, không ai được vào.”

“Được rồi, ta chỉ hỏi một câu: hắn bị đánh mấy cái?”

“Điện hạ có mệnh, không thể nói.”

“Được rồi, vậy ta hỏi ngươi, hôm nay cả ngày hắn ăn gì chưa?”

“Bẩm thái tử phi, điện hạ nói đã ăn rồi.”

Ta ngồi ngoài cửa chờ đến khuya, hắn vẫn không xuất hiện, ta biết chắc là hắn đang đau đến chết đi được.

Ba ngày sau, mới tới lượt Tô quản sự mời ta vào.

Hắn úp mặt trên giường, mỉm cười với ta: “Lại đây.”

Trước khi vào đã hít sâu một trăm lần, nhưng khi thấy hắn, nước mắt vẫn không kìm được tuôn rơi.

Ta quỳ xuống trước gót chân hắn: “Rất đau hả?”

Hắn đưa tay lau nước mắt cho ta: “Đừng khóc, thấy nàng khóc ta lại đau hơn.”

“Tại sao không mang túi hương và ngọc bội đi trình hoàng thượng?”

Cùng với bức thư của tỷ gửi cho ta còn có một túi hương và một cái ngọc bội, nhưng tỷ cẩn trọng, ở cuối thư ghi: “Rời nhà lâu quá, rất nhớ món bánh đậu đỏ chúng ta thích nhất.”

Đó là tín hiệu bí mật giữa ta và tỷ, nghĩa là có đồ quan trọng gửi đến chỗ đó.

Nhìn túi hương và ngọc bội, ta mới hiểu vì sao thấy quen—chúng giống y hệt đồ của thái tử.

Kiếp trước khi đi qua cái thôn nhỏ đó, người phụ nữ xinh đẹp kia nghe nói tỷ sẽ gả cho thái tử liền đưa cho ta hai món ấy: “Ta và thái tử có quen biết, coi hai thứ nhỏ này như lễ mừng gả, cô đưa đến cho thái tử phi nhé.”

Sau đó ta chết cóng, chuyện cũng bỏ lửng.

Trong túi hương có một bức thư, ta đưa bức thư cho thái tử xem.

Hoá ra người đàn bà ấy chính là mẫu thân của Dương Tấn, hoàng thượng không phải ban rượu độc, mà là rượu giả chết.

Bà chán ghét tranh đấu hậu cung, cầu xin phụ hoàng cho bà được ra đi.

Thư còn viết, bất cứ lúc nào nếu đem thư này trình cho hoàng thượng, đều có thể tiêu trừ mọi tội lỗi.

Dương Tấn gãi mũi ta một cái: “Cáo già cũng phải để sẵn đường lui cho mình, chuyện có thể chịu đánh cho xong thì còn làm gì tới cái bảo bối đó.”

Ta đau lòng không hiểu: “Bây giờ chàng đã biết sự thật, không cần giết phụ hoàng nữa, sao còn phải giữ đường lui?”

Hắn nhìn ta dịu dàng: “Chẳng hạn, cùng thái tử phi của ta bỏ trốn khỏi Đông cung, đi thăm mẫu phi.”

Ta cười: “Được thôi, nhưng phải đợi mông chàng lành đã, nếu không thì ngay cả ngựa cũng chẳng cưỡi nổi.”

“Lại đây, để bản thái tử hôn một cái, hôn một cái là sẽ khỏi ngay.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)