Chương 3 - Kiếp Trước Của Thái Tử Phi
Tuy trong lòng mắng thầm như thế, nhưng ta vẫn e thẹn gật đầu, tay đã cởi dây lưng của Dương Tấn.
“Thái tử Điện hạ sao có thể khinh nhờn như vậy.” Triệu Dung Tương gạt tay thái tử ra, nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài.
Dương Tấn cao hơn ta hẳn một cái đầu, tay ôm ngang eo ta, cúi xuống nhìn, ánh mắt đầy áp lực:
“Tại sao thái tử phi lại buộc lại dây lưng cho bản vương?”
Ta đưa ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực hắn:
“Ta… bởi vì…”
Mỹ nam tuyệt sắc kề sát ngay trước mặt, đầu óc ta như ngừng hoạt động, ấp úng không nói được nửa câu sau.
“Bản vương nói thay cho nàng nhé, vì Ngụy…”
Lực ở eo sau càng siết chặt:
“Nhị tiểu thư Ngụy gia vốn đang diễn trò.”
Ta hít sâu để mình bình tĩnh:
“Thái tử Điện hạ chắc say rồi, để ta dìu ngài nghỉ sớm.”
Dương Tấn nghiêng đầu liếc ta, lại khẽ lắc đầu.
Hồi lâu, hắn đưa tay vén tóc bên phải của ta ra sau tai:
“Ta biết nàng là Ngụy Thiển, nhị tiểu thư Ngụy gia.”
Ta giả vờ giận, đẩy hắn ra, trùm chăn:
“Thái tử Điện hạ xin tự trọng, ngài nói vậy không chỉ hủy thanh danh của ta, còn hủy thanh danh của tỷ tỷ. Con gái chưa xuất giá, Thái tử Điện hạ làm sao từng gặp qua?”
Kỳ thực trong chăn ta đang nghĩ xem rốt cuộc sai ở đâu.
Phụ thân vốn ít giao du, cho nên rất ít người trong cung từng gặp ta và tỷ tỷ.
Nếu không phải người quen, căn bản không phân biệt được hai chị em song sinh.
Đông cung người quen với ta chỉ có Tiểu Đào, nhưng nàng tuyệt đối không thể bán đứng ta.
Rốt cuộc là ai?
Chưa kịp nghĩ xong, bên cạnh đã có người kéo chăn ta.
Có lẽ thấy kéo không được, hắn dứt khoát tháo giày ta, ôm cả chăn cả người đặt vào phía trong giường.
Ta cảm nhận một bàn tay to vỗ nhẹ lên chăn:
“Đêm động phòng tối nay đến đây thôi, thái tử phi sớm nghỉ ngơi đi.
Trong mộng có thể từ từ tính tiếp ngày mai làm sao tiếp tục lừa bản thái tử.”
Ta dường như còn nghe thấy tiếng cười khẽ ngoài chăn.
Cáo, cáo già!!!!
Tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mình ta.
“Cái gì!! Tiểu thư đáng thương của ta, đêm qua nhất định người không ngủ ngon rồi.”
Nghe ta kể xong, mặt Tiểu Đào nhăn như bánh quẩy.
Ta đưa tờ giấy Dương Tấn để lại cho nàng xem:
“Thái tử phi là heo sao? Không tim không phổi ngủ say như chết, để phu quân cô đơn một đêm dài, mỹ nhân kề bên mà đêm không chợp mắt.”
Ta đâu phải không tim không phổi, là đang dưỡng sức. Kẻ địch dường như nắm rõ ta trong lòng bàn tay, còn ta thì như con cừu chờ làm thịt.
Người này khó đối phó hơn ta tưởng, không đoán được hắn nghĩ gì, càng không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Chẳng lẽ đời này ta còn chết sớm hơn đời trước?
“Thái tử Điện hạ tại sao không truy cứu?”
Ta cũng muốn biết, giờ phải nghĩ hai việc.
Hắn biết bằng cách nào, lại vì sao không truy cứu.
Mắt Tiểu Đào đảo tròn, nàng nhảy dựng lên:
“Ta hiểu rồi tiểu thư, Thái tử Điện hạ muốn bức người tới sụp đổ.”
Vậy ta sẽ khiến hắn sụp đổ trước, khiến hắn không còn thời gian và tinh lực để nghĩ chuyện của ta.
Buổi tối Dương Tấn về phủ, ta chuẩn bị cho hắn một món quà lớn.
Ta và Tiểu Đào nằm trên nóc nhà nhìn trộm.
“Tiểu thư, người cũng thật phí bạc, một lần tìm tới năm mươi mỹ nhân.”
Tỷ tỷ nói hắn phóng đãng vô độ, vậy thì một lần làm đến cùng.
Quả nhiên hắn không phụ lời đánh giá của tỷ tỷ, năm mươi cô gái hắn đều giữ lại. Một tay ôm một người, trên đùi còn ngồi ba,
mặt đầy dấu môi, tặc tặc, mở rộng tầm mắt thật.
“Tiểu thư, chúng ta có bị lên lẹo mắt không?”
“Có cởi đồ đâu mà lên lẹo mắt, á, đau! Ai?”
Không biết ai dùng ám khí đánh vào đầu ta.
“Thái tử phi định nằm trên nóc nhà mãi cho đến khi ta cởi sạch đồ sao? Thật mất tư thái của đại gia khuê tú.”
Ta vội lấy ngói đậy lại, để chắn ánh mắt sắc bén của ai kia đang ngước lên nhìn, ánh nhìn ấy còn mang theo chút trêu chọc.
Ta bước vào phòng, chỉ còn ta và Dương Tấn.
“Thái tử Điện hạ dùng ám khí làm người bị thương, thật có phần mất phong độ của quân tử.”
“Nhị tiểu thư Ngụy gia cho rằng ta giống quân tử sao?”
Nhìn thấy gương mặt Dương Tấn, ta không nhịn được cười:
“Đầy mặt dấu son thế kia, quả thật không giống quân tử đàng hoàng.”
Hắn hơi ngượng, dùng tay áo lau qua loa mấy cái.
Ta khẽ quỳ gối hành lễ cho có lệ, rồi ngồi xuống đối diện bàn, ra đòn trước: