Chương 3 - Kiếp Trước Anh Giam Cầm Em Kiếp Này Em Bỏ Anh Mà Đi

09

Dư Gia Niên thật sự quá ồn ào.

Tôi không muốn để ý đến anh ta.

Nhưng dường như anh ta cũng không có ý định rời đi.

Tôi ủ rũ trượt xuống từ người Lục Trì Chu.

Anh ấy xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi, khóe môi cong lên, nụ cười đầy cưng chiều.

“Ngoan, anh đi đuổi anh ta đi.”

Lục Trì Chu với đôi môi sưng đỏ bước ra mở cửa.

Vừa mới kéo cửa hé ra một chút—

Dư Gia Niên như kẻ điên lao vào.

Ánh mắt u ám của anh ta quét qua người tôi, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Cuối cùng, dừng lại trên vùng cổ đầy dấu vết đỏ ửng của tôi.

“Mày dám động vào cô ấy?! Lục Trì Chu, mày dám động vào cô ấy?!”

Dư Gia Niên gào lên, nắm đấm đầy phẫn hận lao thẳng về phía người trước mặt.

“Cô ấy mất trí nhớ rồi, mày có biết không?! Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!!”

Tôi hốt hoảng thốt lên.

Chỉ thấy Lục Trì Chu nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh đi cú đấm sắp sửa giáng xuống.

Đây còn là Lục Trì Chu mà tôi quen sao?

Sao anh ấy lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy?

Ra đòn dứt khoát, từng cú đấm mạnh mẽ chính xác.

Chỉ trong vài chiêu, anh đã khống chế hoàn toàn Dư Gia Niên, thẳng tay ném ra ngoài cửa.

“Cút! Đừng quấn lấy cô ấy nữa.”

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại.

Chỉ để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lẽo đáng sợ.

Nhưng khi anh quay lại, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

“Có làm em sợ không?”

Tôi sững sờ.

Thật sự quá ngoạn mục.

Không đúng.

Lục Trì Chu có gì đó không đúng lắm.

“Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?”

Lục Trì Chu gãi đầu, ngượng ngùng gật gật.

“Ừm… Em nói là thích, nên anh lén luyện tập.”

“Hả?”

Ngón tay thon dài của anh chỉ về phía eo bụng mình.

Thích cơ bụng?

Tôi nói câu đó bao giờ nhỉ?

Nghĩ lại mới nhớ, kiếp trước, tôi từng vài lần lướt qua những video có loạt cơ bụng xếp ngay ngắn, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, và từng lỡ miệng bày tỏ sự thèm thuồng.

Khoan đã—

Sao Lục Trì Chu lại biết chuyện này?!

Tôi nghi ngờ nhìn anh.

Ngay lúc ấy, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt sáng ngời ẩn chứa ý cười của anh.

“Anh biết ‘Ăn Bánh Kếp’ là tài khoản phụ của em.”

Anh quan sát kỹ quá rồi đấy.

Tôi quả thực từng dùng tài khoản phụ để bình luận những lời đầy mơ ước dưới vài video kiểu này.

Nhưng tôi cũng cần giữ chút thể diện chứ?!

Bị vạch trần trắng trợn thế này, sau này tôi còn có thể quậy phá gì trên người anh ấy nữa đây?!

Thôi bỏ đi.

Tôi đành thua trận, hưng phấn xoa tay, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào vùng bụng rắn chắc của Lục Trì Chu.

“Sờ một chút?”

Khuôn mặt anh lập tức nhuốm màu đỏ rực.

Hồi lâu sau, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng đáp nhỏ như muỗi kêu—

“Ừm.”

10

Sáng hôm sau, tôi chống tay lên vùng cơ bụng rắn chắc để ngồi dậy.

Trên người Lục Trì Chu toàn là những vết đỏ do tôi đè lên suốt đêm.

Anh ấy ngủ rất ngoan, cả đêm hầu như không hề động đậy.

Kiếp trước, khi còn là hồn ma, tôi đã nằm chung giường với anh ba năm trời.

Nhưng khi trở lại làm người, đây là lần đầu tiên tôi thực sự ngủ bên cạnh anh.

Cơn hưng phấn qua đi, sự xấu hổ lập tức ập đến.

Tôi đỏ mặt định chuồn đi, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ chân, kéo ngược về.

Bờ môi mỏng lướt nhẹ lên môi tôi, chậm rãi nghiền ngẫm đầy trêu chọc.

“Xấu hổ rồi? Tối qua khi bắt anh gọi ‘chủ nhân’, em đâu có bộ dạng này?”

Tôi run rẩy đẩy anh ra.

“Em đói rồi.”

Lục Trì Chu nheo mắt, nhưng ngón tay vẫn chưa chịu dừng lại.

“Hửm?”

Tôi vội vàng giải thích.

“Là đói bụng!”

Đúng lúc đó, bụng tôi kêu lên hai tiếng ọt ọt đầy phù hợp.

Lục Trì Chu có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay về, nhàn nhã nhìn tôi.

“Nhưng chỗ này cũng kêu đói rồi.”

“…”

Sau khi dọn dẹp xong, chúng tôi mới từ phòng đi ra ngoài.

Dì giúp việc đã nấu xong bữa trưa rồi rời đi.

Trên bàn ăn, tất cả đều là những món tôi thích.

Ăn xong, Lục Trì Chu hỏi tôi:

“Hôm nay có kế hoạch gì không?”

Tôi chớp mắt, cố tình trêu anh:

“Em mất trí nhớ rồi, chẳng nhớ gì cả.”

“Anh kể cho em nghe đi, trước đây chúng ta yêu nhau thế nào?”

Gương mặt Lục Trì Chu thoáng đỏ lên, nhưng lại lắc đầu đầy đắc ý.

“Em lúc nào cũng thích ở bên anh, mãi mãi không rời xa.”

“Vậy bình thường chúng ta hay đi đâu chơi?”

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng sắc mặt Lục Trì Chu bỗng trầm xuống, nỗi buồn thoáng vụt qua mắt anh.

“Chúng ta…”

Anh rơi vào trầm tư, như thể đang hồi tưởng về một ký ức rất xa xôi.

“Chúng ta thích ở nhà.”

Ở nhà?

Nhớ lại buổi sáng hôm nay, eo tôi vẫn còn đau đây này.

Hôm nay tuyệt đối không thể ở nhà được nữa.

“Lục Trì Chu, chúng ta đi dạo phố mua đồ nội thất đi.”

“Hửm?”

“Nhà trống quá, lạnh lẽo quá, em không thích.”

Lục Trì Chu vốn không thích những nơi đông người.

Trong nhà anh, đồ đạc không nhiều, tông màu lạnh chủ đạo, không có chút hơi thở của cuộc sống.

Tôi muốn tô thêm màu sắc của mình vào căn nhà này.

Không chỉ đơn thuần là vài bộ quần áo trong tủ.

Mà là tất cả.

Bởi vì Lục Trì Chu luôn lo được lo mất, tôi chỉ cần biến mất vài giây, anh sẽ lập tức lao đi tìm.

Chỉ khi nhìn thấy tôi vẫn ổn, anh mới nhẹ nhõm, siết chặt tôi vào lòng.

“Tâm Tâm, anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa.”

Trong mắt anh ánh lên một lớp nước mỏng, từng hơi thở gấp gáp đầy bất an.

“Không nhìn thấy em, anh luôn cảm thấy thiếu mất điều gì đó.”

Vì thế, tôi muốn dùng cách xâm chiếm lãnh thổ để lấp đầy khoảng trống này.

11

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, căn nhà đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi đặt những món đồ chơi nhồi bông yêu thích trên đầu giường và ghế sofa.

Lục Trì Chu miệng thì bảo trẻ con, nhưng tôi lại bắt gặp anh lén lút bóp méo món đồ chơi trong tay.

Bộ chăn ga gối màu xám lạnh lẽo bị thay bằng tông hồng ngọt ngào.

Dép trong nhà đổi thành mẫu hình thỏ đáng yêu.

Tôi còn chọn cho Lục Trì Chu một bộ đồ ngủ mới, là kiểu đồ đôi với tôi.

Phòng khách cũng được trang trí bằng những bông hoa tươi tôi thích.

Là một bó hồng nguyệt quý nở rộ rực rỡ.

Màu cam đỏ, ấm áp như ánh nắng ngày đông.

Trên bề mặt đá cẩm thạch trong phòng tắm, tôi đặt một cặp búp bê sứ nhỏ, mặt kề mặt nhau.

Một bé trai, một bé gái.

Lục Trì Chu nhất quyết nói bé gái giống tôi, mặt tròn tròn, rất đáng yêu.

Tôi lại nói bé trai giống anh, trông ngốc ngốc, rất dễ hôn.

Cả hai không ai chịu nhường ai, cũng không ai chịu thừa nhận.

Cuối cùng, thống nhất đặt búp bê cạnh gương.

Mỗi ngày soi gương, đến khi ai chịu nhận mình giống búp bê hơn thì thôi.

Sau khi tắm xong, chúng tôi rúc vào nhau trên ghế sofa, cùng xem phim.

Lục Trì Chu lấy một chiếc chăn lông mềm, quấn chặt cả hai lại trong đó.

Bộ phim rất nhẹ nhàng và ấm áp.

Kể về một cặp đôi trẻ, từ thầm yêu đến hạnh phúc bên nhau.

Kết thúc câu chuyện, hai người họ nuôi một chú chó nhỏ, cùng nhau sống những tháng ngày vui vẻ.

Khung cảnh rất đỗi ấm cúng, nhưng sống mũi tôi bỗng dưng cay xè.

Nếu một ngày nào đó, tôi rời đi, Lục Trì Chu sẽ ra sao?

Anh ấy là kiểu người cố chấp nhất, chắc chắn sẽ giống như kiếp trước…

Không.

Tôi tuyệt đối không để anh ấy làm chuyện dại dột thêm lần nào nữa.

Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nâng mặt Lục Trì Chu lên.

“Trì Chu, chúng ta nuôi một con mèo đi, hoặc một chú chó?”

Một tia cảnh giác thoáng qua giữa chân mày anh, Lục Trì Chu nắm chặt cổ tay tôi, siết lại trong lòng bàn tay.

“Tại sao? Không phải em ghét động vật nhất sao?”

12

Thực ra, tôi chưa bao giờ ghét động vật.

Chỉ là, các trưởng bối nhà họ Dư không thích, nên tôi cũng không được phép thích.

Năm đó, tôi năn nỉ Dư Gia Niên rất lâu, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý, lén mang về cho tôi một chú mèo con.

Nhưng trước khi con mèo kịp đến tay tôi, mẹ nuôi đã phát hiện.

Bà ấy vứt bỏ con mèo.

Quở trách Dư Gia Niên ham chơi vô dụng, không xứng làm người thừa kế, khiến bà vô cùng thất vọng.

Bà còn nhốt tôi vào phòng tối để tự kiểm điểm.

Nếu tôi còn tiếp tục làm hư Dư Gia Niên, bà sẽ đưa tôi trả về trại trẻ mồ côi.

Tôi không hiểu vì sao chỉ một con mèo mà có thể khiến chúng tôi phải gánh chịu những lời buộc tội nặng nề như vậy.

Nhưng tôi không dám phản kháng.

Vì tôi thực sự không muốn quay lại trại trẻ mồ côi.

Để mẹ nuôi nguôi giận, tôi quỳ xuống nhận lỗi, vừa khóc vừa thề rằng mình sẽ không bao giờ mang bất cứ con vật nào về nhà nữa.

Lúc đó, sắc mặt căng thẳng của bà mới dần dịu lại.

Tôi bị giam suốt một tuần liền.

Khi tôi được thả ra, con mèo đã trở thành mèo hoang.

Tôi tìm không ra nó.

Trong nỗi buồn vô tận, tôi lang thang một mình trong công viên.

Tình cờ, tôi nhìn thấy Lục Trì Chu đang ôm một bát thức ăn lớn, ngồi xổm trên đất, nhẹ nhàng chăm sóc những con mèo hoang xung quanh.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh như được bao phủ bởi một quầng sáng dịu dàng.

Đó là một Lục Trì Chu mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Anh ấy có một quá khứ chẳng khác gì tôi.

Không, thậm chí còn khốn khổ hơn tôi.

Lục Trì Chu là đứa con riêng không được công nhận.

Cha anh uống rượu say, mẹ anh tính toán ngày để leo lên giường, và thế là anh ra đời.

Có thể nói, Lục Trì Chu là sự tồn tại đáng xấu hổ nhất của nhà họ Lục.

Không ai coi trọng anh.

Cũng không ai coi anh như một con người.

Nỗi tự ti và u ám đã bao trùm anh suốt nhiều năm.

Chỉ có những chú mèo, chú chó hoang trong công viên mới nhẹ nhàng cọ vào ống quần anh.

Tôi nghĩ, nếu trong nhà có một chú mèo bầu bạn với anh…

Nếu một ngày nào đó, tôi lại rời xa anh…

Với trách nhiệm của mình, chắc chắn Lục Trì Chu sẽ không bỏ mặc con mèo nhỏ đó.

Tất nhiên, những suy nghĩ này, tôi sẽ không để anh biết.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng trước mắt.

“Có một đứa trẻ trong nhà, sẽ náo nhiệt hơn một chút.”

Từ “đứa trẻ” khiến đôi mắt Lục Trì Chu khẽ run lên.

Anh mấp máy môi, nhưng mãi không thốt ra được lời nào.

“Được không, Lục Trì Chu?”

Kiếp trước, tôi không thể dễ dàng bỏ qua những gì Dư Gia Niên đã làm.

Nhưng nhà họ Dư thế lực quá lớn, nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

Lục Trì Chu, anh không được làm chuyện dại dột nữa.

Đôi mắt đen như mực của anh nhìn tôi chăm chú, không chớp lấy một lần.

Không gian im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của cả hai.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tôi có chút chột dạ, vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu thúc giục.

“Được không mà?”

“Ừm, được.”

13

Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng.

Trong mơ, toàn bộ khung cảnh đều là hình ảnh Lục Trì Chu ngã gục trước mộ tôi, cổ tay đẫm máu nhuộm đỏ ống tay áo trắng.

Khi tôi vùng vẫy tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bên cạnh đã trống trơn.

Lục Trì Chu đâu?

Tim tôi chợt thắt lại, thậm chí không kịp đi dép, vội vàng chạy chân trần xuống giường tìm anh.

Trên tầng thượng có tiếng động lạ vọng xuống.

Lòng tôi trầm xuống, bước chân càng gấp gáp hơn.

Tôi lao nhanh lên lầu, đẩy mạnh cánh cửa sân thượng.

“Trì Chu?”

“Em tỉnh rồi?”

Lục Trì Chu đang mặc tạp dề, đeo găng tay, trên sàn trải một lớp thảm lót làm vườn dày.

Từ giữa một hàng hoa rực rỡ sắc màu, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Mỗi một bông hoa ở đây, đều là những loài tôi thích.

Cũng chính là những bông hoa tôi từng trồng trong căn hộ cũ.

Sau khi tôi bị giam trong bệnh viện tâm thần, không còn ai chăm sóc chúng nữa.

Lục Trì Chu đã cố gắng hết sức để cứu chúng, nhưng không thành công.

Vậy mà bây giờ, anh lại đang trồng hoa?

“Sao không mang giày?”

Lục Trì Chu nhíu mày, tháo găng tay ra, đứng dậy đi lấy giày cho tôi.

Sau đó anh mang đến một chiếc ghế nhỏ, đặt bên cạnh mình, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.

“Sao tự nhiên lại muốn trồng hoa?”

Những ngón tay thon dài, trắng nõn của anh xúc một nắm đất, nhẹ nhàng đặt vào chậu, nén lại, rồi tưới lên một bình nước.

Những cánh hoa hồng nguyệt quý màu hồng phủ lên những giọt nước lấp lánh, càng trở nên xinh đẹp kiều diễm.

“Chờ đến khi sân thượng phủ đầy hoa, anh có thể chụp cho em thật nhiều bức ảnh đẹp.”

Khung cảnh đó, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lục Trì Chu, chúng ta nhất định sẽ có một ngày như vậy.