Chương 7 - Kiếp Sau Xin Được Làm Con Gái
“Bà ấy nói, nhiệm vụ duy nhất của tôi đời này… là vượt mặt cậu ở mọi phương diện, như vậy mới kéo được ba tôi quay lại.”
Cậu nhìn tôi.
Nước mắt… rơi xuống.
“Giang Lạc An…
Tôi mệt lắm.
Tôi thật sự… mệt lắm.”
“Tôi không muốn so bì nữa.
Tôi… có thể nhận thua không?”
Một cậu bé 14 tuổi, với ánh mắt khẩn cầu như đang cầu xin sự sống, nói ra những lời đó —
Tôi nhìn cậu.
Như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước, khi bị ép tới đường cùng.
Trái tim tôi như bị bàn tay vô hình siết chặt — đau đến không thể thở nổi.
9
Tôi mang chuyện của Lục Hiên kể cho ba mẹ.
Họ cũng sững sờ và phẫn nộ.
Ba lập tức liên hệ với bố của Lục Hiên, tìm cách giúp đỡ.
Nhưng đầu dây bên kia, giọng ông ấy đầy bất lực và mệt mỏi.
Ông nói, không biết Tôn Nhã đã dùng thủ đoạn gì mà nắm được điểm yếu của ông trong làm ăn, lấy đó uy hiếp buộc ông phải từ bỏ quyền nuôi con.
Ông nói, bây giờ ông gặp con một lần cũng khó.
Ông nói… Tôn Nhã đã hoàn toàn phát điên.
Chúng tôi không thể làm gì hơn.
Tôi chỉ có thể ở trường, mỗi khi gặp Lục Hiên, giúp cậu được chút gì hay chút nấy: một phần bữa sáng, một lời giải bài toán khó, hoặc đứng ra che chắn khi cậu bị bắt nạt.
Tôi biết mình giúp chẳng được bao nhiêu.
Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng — thế giới này không xấu xa như mẹ cậu mô tả.
Lên lớp 12, áp lực thi đại học đè nặng lên tất cả.
Sự ép buộc của Tôn Nhã với Lục Hiên cũng leo tới đỉnh điểm.
Cậu phải đỗ ngôi trường hàng đầu cả nước — vì đó là mục tiêu của tôi.
Một đêm, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
Là Lục Hiên.
Giọng cậu như rơi vào vực sâu:
“Giang Lạc An… cứu tôi với…”
“Mẹ tôi nhốt tôi trong phòng, cắt mạng, tịch thu điện thoại.
Bà ấy nói… nếu tôi thi trượt… bà ấy sẽ cùng tôi chết…”
“Hôm nay tôi trốn được ra ngoài…
Tôi không biết đi đâu nữa…
Tôi… không muốn sống nữa…”
Tôi hoảng loạn hỏi cậu đang ở đâu.
Cậu nói cậu đang ở cầu lớn giữa ranh giới hai quận.
Tôi lập tức thông báo ba mẹ, cả nhà lao đi như bay.
Chúng tôi tìm thấy cậu — đứng ngoài lan can, gió sông thổi phấp phới áo cậu, chỉ cần nghiêng nhẹ… là rơi.
Tôn Nhã cũng ở đó.
Bà ta đứng cách đó không xa, lạnh lẽo như tượng đá, nhìn con mình muốn chết mà không chớp mắt.
“Lục Hiên! Con xuống mau!”
Ba tôi hét lớn.
Cậu quay đầu, ánh mắt le lói chút hy vọng rồi lại vụt tắt.
Cậu nhìn mẹ mình, lắc đầu:
“Vô ích… con không thoát được…”
Lúc này, Tôn Nhã mở miệng — giọng bà ta lạnh lẽo đến rợn người:
“Lục Hiên, nhìn nó đi — Giang Lạc An.”
“Từ nhỏ, con thua nó.
Đến giờ, ngay cả dũng khí chết con cũng thua.”
“Nếu con nhảy xuống — con là người chiến thắng.
Con chứng minh được con mạnh hơn nó.”
“Nếu con không dám… con là đồ hèn.
Cả đời là đồ hèn!”
Không ai có thể tin được — đó là một người mẹ đang nói với con ruột của mình.
Bà ta không khuyên cậu sống.
Bà ta dụ cậu chết.
Bởi trong thế giới méo mó của bà ta — cái chết của con trai cũng có thể biến thành chiến thắng đối với tôi.
“Cô có còn là con người không!”
Mẹ tôi gào lên, đau đớn tột cùng.
Lục Hiên nhắm mắt.
Thân người chao đảo.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc —
Ba tôi lao tới, túm chặt tay cậu, kéo mạnh vào trong.
Còn Tôn Nhã — nhìn cảnh đó, gương mặt bà ta không phải nhẹ nhõm… mà là phẫn nộ và thất vọng đến điên cuồng.
Bà ta lao đến đẩy ba tôi:
“Buông ra! Để nó nhảy!
Nó phải thắng! Phải thắng con bé đó!”
Trong hỗn loạn, một chiếc xe lao đến, tránh mọi người nên mất lái, đâm gãy lan can cầu, hướng thẳng về phía Tôn Nhã.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Một tiếng thét xé trời.
Một tiếng rơi xuống nước nặng nề.
Tôn Nhã bị chiếc xe kéo theo, cùng rơi vào dòng sông cuồn cuộn.
Mặt nước nhanh chóng trở lại yên ả, như chưa từng nuốt chửng một sinh mạng.
Cảnh sát và cứu hộ đến.
Lục Hiên được đưa đi bệnh viện, hoảng loạn đến nửa tỉnh nửa mê.
Thợ lặn tìm suốt đêm… mà không thấy gì.
Vài ngày sau — thi thể bà ta được tìm thấy ở hạ lưu.
Cuộc đời bà ta — kết thúc trong bi kịch tột cùng.
Bà ta sống cả đời chỉ để tranh hơn thua — và cuối cùng, thua dưới tay nỗi điên cuồng do chính mình tạo ra.
Lục Hiên được bố đón đi.
Nghe nói sang nước ngoài, bắt đầu lại cuộc đời mới.
Kỳ thi đại học kết thúc, tôi đỗ đúng trường mơ ước.
Đứng trước cổng trường đại học, nắng ấm, gió nhẹ, sau lưng là những người yêu thương tôi nhất.
Tất cả những gì từng diễn ra ở kiếp trước, như mây khói tan biến.
Kiếp này — tôi đã giành lại được cuộc đời thuộc về mình.
Không phải bằng chiến đấu.
Mà bằng tình yêu.
(HOÀN)