Chương 2 - Kiếp Sau Tôi Sẽ Tránh Xa Anh

Tôi cẩn thận lấy toàn bộ số đồ trong hộp ra, cho vào túi vải hành lý, rồi lấy giấy viết thư, viết một bức điện gửi về cha mẹ ở Bắc Kinh.

Trong thư, tôi thông báo mình đã ly hôn với Triệu Vệ Đông tiện thể nhờ họ giúp tôi làm một giấy giới thiệu hồi hương.

Vừa đặt bút xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi bực mình mở cửa, chỉ thấy Triệu Vệ Đông đang nhìn tôi với ánh mắt nịnh nọt:

“Thục Hoa, chúng ta là người một nhà, hôm nay em làm vậy cũng có hơi quá đáng rồi đấy.”

“Thôi thế này đi, hôm nay coi như chưa có gì xảy ra. Sáng mai em nấu thêm hai quả trứng cho Mỹ Hoa bồi bổ một chút, dạo này cô ấy gầy đi nhiều rồi.”

Vừa dứt lời, tôi liếc sang Thẩm Mỹ Hoa đang ngồi trên ghế sô-pha, mặt mày hồng hào rạng rỡ, khẽ bật cười:

“Xin lỗi, tôi không rảnh.”

“Còn nữa, Triệu Vệ Đông đừng quên – chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Ai là người một nhà với anh chứ!!”

Sáng hôm sau, tôi gửi điện báo đi. Sau đó ra chợ đen bán suất làm việc tại cửa hàng quốc doanh lấy năm mươi đồng.

Kiếp trước, tôi bị Triệu Vệ Đông tố cáo buôn lậu. Trưởng cửa hàng chẳng hỏi han gì liền lập tức định tội, rồi báo cáo lên đội.

Lần này, tôi sẽ rời xa bọn họ thật xa.

Về đến nhà, tôi thu dọn đồ đạc gần xong thì Thẩm Mỹ Hoa trở về.

Vừa thấy tôi, trong mắt cô ta ánh lên vẻ đắc ý:

“Tôn Thục Hoa, tôi thật sự thấy đáng thương thay cho cô đấy!”

“Chồng cô chẳng những không yêu cô, mà mấy năm qua lúc ngủ với cô, trong lòng anh ấy nghĩ đến người khác – chính là tôi!”

Lời vừa nói ra, trong đầu tôi lập tức ghép nối lại những lần quan hệ trước kia,

mỗi lần như vậy, Triệu Vệ Đông đều tắt đèn.

Sau đó cứ lặp đi lặp lại gọi: “A Hoa, A Hoa…”

Cũng chính nhờ những lúc thân mật ấy mà kiếp trước tôi mới tưởng rằng anh ta ít nhiều cũng có tình cảm với mình.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, bảo sao, Triệu Vệ Đông vốn chưa bao giờ gọi tôi như thế – chỉ những lúc đó mới gọi cuồng nhiệt như vậy.

Thì ra, Hoa mà anh ta gọi… không phải là tôi.

Thấy tôi sững người, Thẩm Mỹ Hoa càng thêm đắc ý nói tiếp:

“Nói thật cho cô biết nhé, tôi với Vệ Đông – Vệ Quốc lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Vệ Quốc đã ốm yếu, chúng tôi sớm đã biết sẽ có ngày như hôm nay.”

“Thế nên tôi sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Vệ Đông Còn cô, chỉ là cái đồ ngu ngốc tự dâng phiếu lương thực, phiếu vải cho người ta mà thôi!”

Thẩm Mỹ Hoa tưởng rằng tôi bị đả kích nên im lặng không nói gì,

nhưng trong đầu tôi lại đang nhớ kỹ từng lời cô ta vừa thốt ra.

Đúng vậy, từ lần đầu gặp Triệu Vệ Quốc, anh ta đã luôn bệnh tật ốm yếu…

Thế thì – đứa con trong bụng Thẩm Mỹ Hoa thật sự là của anh ta sao?

Nghĩ lại ánh mắt dịu dàng như người cha hiền mà Triệu Vệ Đông thường nhìn vào bụng bầu của Thẩm Mỹ Hoa, cùng chuyện mẹ chồng tôi vừa mới mất con trai đã lập tức đề nghị anh ta “kiêm luôn hai phòng”, tôi bỗng rùng mình.

Thì ra… hai người họ đã sớm dan díu từ lâu.

Chẳng trách kiếp trước, sau khi Triệu Vệ Đông nói không muốn ly hôn, Thẩm Mỹ Hoa lại tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự vẫn.

Vậy mà anh ta còn trắng trợn vu oan cho tôi, nói tôi giở trò sau lưng, hại chết cô ta và cả đứa con trong bụng!

Tôi còn đang sững người, thì Thẩm Mỹ Hoa đã liếc thấy tờ đơn khám bệnh đặt trên giường.

“Cái gì đây?”

“Cô mang thai?!”

Tôi không đổi sắc mặt, giật lại tờ giấy từ tay cô ta, vừa định mở miệng nói rằng mình đã đặt lịch hẹn phá thai rồi.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, cô ta đã kéo tay tôi đập mạnh vào bụng mình.

Bộ móng dài sắc nhọn của cô ta để lại những vết cào sâu rớm máu trên cánh tay tôi.

Tôi đau đến mức phải vùng vẫy thoát ra.

Thẩm Mỹ Hoa lập tức mượn đà ngã lăn ra đất.

“Á…!”

“Cứu mạng… có người định giết thai phụ!”

Còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân hối hả của Triệu Vệ Đông.

Anh ta xông tới, đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, rồi ôm lấy Thẩm Mỹ Hoa vào lòng, lo lắng hỏi:

“A Hoa, em không sao chứ?”

“Có đau ở đâu không?!”

Ngay sau đó, anh ta quay sang trừng mắt mắng tôi:

“Tôn Thục Hoa, cô điên rồi sao?!”

“Cô ấy đang mang thai mà cô cũng dám ra tay! Cô đúng là đồ đàn bà đanh đá, chua ngoa vô lối!”

Tôi bị đẩy bất ngờ, bụng nặng nề đập mạnh xuống đất khiến cơn đau dữ dội kéo đến, tôi không thể làm gì ngoài cuộn người lại rên rỉ.

Vừa định lên tiếng cầu cứu, Thẩm Mỹ Hoa đã yếu ớt ngả vào lòng Triệu Vệ Đông:

“Đứa bé… cứu con em…”

“Vệ Đông bụng em đau quá… chẳng lẽ… chẳng lẽ đứa bé không giữ được rồi…”

Nói xong, cô ta liếc nhìn vết máu đỏ sẫm đang loang dần dưới người tôi, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý.

Mà Triệu Vệ Đông lại như bị mù, hoảng loạn ôm lấy cô ta, cuống quýt chạy về phía trạm y tế.

Vừa đi vừa không ngừng trấn an:

“Đừng sợ, có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để em và con gặp chuyện gì đâu!”

Sự ồn ào lớn đến mức khiến hàng xóm láng giềng đổ ra xem,

cho đến khi họ nhìn thấy vết máu dài loang ra dưới chân tôi, ai nấy đều kinh hoàng hét lên,

vội vã khiêng tôi lên xe ba bánh đưa đến trạm y tế…

Trước khi được đẩy vào phòng mổ, đúng lúc bác sĩ từng giúp tôi hẹn lịch phá thai bước vào kiểm tra.

Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, run rẩy cầu khẩn:

“Ca… ca phẫu thuật… làm sớm hơn được không… tôi muốn phá thai… ngay bây giờ…”

Bác sĩ nhìn phần hạ thân đang chảy máu không ngừng của tôi, không nỡ nhưng vẫn phải gật đầu:

“Đồng chí… cho dù giờ cô muốn giữ lại… cũng không giữ được nữa rồi!”

“Người đâu, chuẩn bị làm thủ thuật! Bệnh nhân xuất huyết nghiêm trọng!”

Khoảnh khắc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi cuối cùng cũng thở phào nhắm mắt lại.

Thuốc gây mê từ từ thấm vào cơ thể, nơi khóe mắt tôi lặng lẽ lăn xuống một giọt lệ.

Giữa tôi và Triệu Vệ Đông…

Rốt cuộc – cũng đã có thể kết thúc hoàn toàn rồi.

Mấy ngày sau đó, tôi nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo, không ai ngó ngàng.

Đến ngày xuất viện, tôi định ghé cảm ơn bác sĩ đã làm thủ thuật phá thai cho mình.

Vừa đi đến cầu thang, liền thấy mẹ chồng – bà Trương Cải Mai – cùng Thẩm Mỹ Hoa bước vào phòng khám kế bên.

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lén theo sau.

Bên trong bác sĩ đang khám thai, sau đó cười nói:

“Thai nhi rất khỏe mạnh, có thể xuất viện rồi!”

Mẹ chồng vui vẻ đỡ Thẩm Mỹ Hoa bước ra, tôi tranh thủ lúc không ai chú ý lén vào nhìn bệnh án.

Trên đó ghi rõ: Bệnh nhân Thẩm Mỹ Hoa mang thai hai tháng ba ngày.

Rõ ràng trước đó vẫn luôn nói là ba tháng rưỡi, mà anh cả mất đã ba tháng tròn rồi.

Quả nhiên, tôi đoán không sai – đứa bé này là con của Triệu Vệ Đông.

Đến lúc sự thật phơi bày, tôi nhanh tay xé luôn tờ bệnh án.

Bây giờ, là lúc phải tính sổ rồi.

Trên đường về nhà, tôi ghé qua bưu điện và nhận được một bức điện báo.

Bên trong là thư giới thiệu hồi hương được gửi từ thủ đô Bắc Kinh.

Có tờ giấy này, tôi có thể lập tức trở về nhà.

Đang mừng rỡ bước vào khu nhà của quân khu, tôi liền nghe thấy mấy chị dâu đang thì thầm bàn tán:

“Nghe chưa? Cô ta đi ăn vụng bên ngoài bị Đoàn trưởng Triệu bắt gặp đấy!”

“Bảo sao hôm đó ầm ĩ thế, còn bị đánh đến chảy máu.”

“Đúng là thế mà! Loại hồ ly mặt dày thế này còn vác mặt quay về, mất mặt quân nhân quá!”

……

Chắc mấy ngày tôi nằm viện, bọn họ đã đổ hết tội ly hôn lên đầu tôi, để sau này có thể đường đường chính chính sống với Thẩm Mỹ Hoa.

Thật là một ván cờ hay!

Tôi lặng lẽ nghe những lời gièm pha mà mở cửa vào nhà, chỉ thấy trên bàn đặt cuốn sổ giấy chứng nhận ly hôn đỏ chói, còn hành lý của tôi bị ai đó ném lộn xộn xuống đất.

“Tôn Thục Hoa, cô đã ly hôn với Vệ Đông rồi, mang đồ của cô cút ra ngoài cho tôi!”

Mẹ chồng Lý Cải Mai ngồi chễm chệ trên ghế sô-pha, tay chống nạnh lớn tiếng quát.